Thảo Chi khoanh tay nhìn Hải Dương, híp mắt hỏi
- Có cần anh đây đưa về không?
- Xin cô, tôi ốm chứ chưa có bại liệt
Hải Dương vừa thu dọn sách vở, vừa trả lời. Vừa ngẩng đầu lên thì bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm doạ cho thót tim
Hải Phong với Thảo Chi thì không nói nhưng lớp trưởng còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ quan tâm sức khoẻ con dân à?
Bạn Kiên đứng phía sau Thảo Chi, hơi dựa vào tường lơ đãng đưa mắt nhìn qua. Làn da đen huyền ảo của cậu ta ẩn ẩn hiện hiện trong góc tối, cả người chỉ có đôi mắt sắc bén loé lên.
Đừng trách cô yếu tim.
Trong giây phút ngắn ngủi cô thực sự nghĩ cậu ta là âm hồn ám vào Thảo Chi đấy.
- Xong chưa?
Lớp trưởng mất kiên nhẫn hỏi, lập tức bị Thảo Chi lườm một cái
Cậu ta cực kì bình tĩnh nhìn lại, còn thong thả nói
- Chưa xong thì tôi về trước, cậu cứ từ từ
Vẻ hùng hổ của Thảo Chi giống như một quả bóng bị kim châm, từ từ xẹp xuống. Thái độ của cô nàng quay ngoắt 180 độ, cười cười vẻ nịnh nọt
- Hì hì, đợi tớ một tí thôii
Đáp lại là cái liếc không kém phần ‘xéo xắt’
Hải Dương thực sự muốn cười vào vẻ khép nép lấy lòng của cậu ta, ai bảo bình thường hay bắt nạt cô, nhưng cuối cùng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của lớp trưởng vẫn là không dám.
Lại nói dạo gần đây không biết nàng ta đi đứng kiểu gì mà chiếc xe của cô nàng tạm thời ‘vô phương cứu chữa’, đành phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-bien-khoi/3753698/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.