- Đừng phá cửa!
Cô vừa nói xong, Hải phong liền dừng lại. Cậu tức giận hỏi
- Cậu bị làm sao thế? Tớ gọi cả ngày cũng không thèm đáp, lúc nãy cũng thế. Cậu định chết dí luôn trong đấy à? Hả?
Hải Phong có một tật, mỗi khi tức giận cậu đều phá bỏ hình tượng dịu dàng bình thường, mồm miệng sắc bén độc ác dễ sợ
Đừng hỏi tại sao, cô là nạn nhân của rất nhiều lần bị cậu ta 'vô duyên vô cớ' cáu gắt đem ra làm thớt xả giận đây.
Nãy giờ bụng vẫn còn đau, lo lắng về việc bà dì đến lại ngồi trong đây nãy giờ tâm trạng đã rối loạn lo âu lại bị cậu ta mắng không thương tiếc. Nếu là bình thường cô chỉ biết câm nín nhưng giờ Hải Dương cảm thấy cực kì uất ức
Cô cần an ủi, quan tâm chứ không phải nghe mắng!
Cô gào lên
- Tôi thế nào kệ tôi. Ai cần cậu quan tâm, biến đi cho tôi nhờ
Hải Phong sững người lại, bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít khiến trái tim cậu bỗng trở nên mềm mại
Cậu hạ giọng dịu dàng hỏi
- Cậu mệt à?
- Không cần cậu quan tâm
Cậu vẫn kiên trì hỏi tiếp, giọng càng nhẹ hơn
- Tớ xin lỗi, nãy tớ hơi nóng nảy. Cậu có sao không, ra đây tớ xem nào
Nghe cậu ta hạ giọng dỗ dành, tâm trạng cô cũng buông nhẹ xuống. Thực ra lúc nãy cô nói chuyện quả thực có chút quá đáng, có lẽ do bà dì bất chợt đến khiến tâm tình cô trở nên nóng nảy.
Hải Dương khịt mũi, lắc đầu rồi chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-bien-khoi/3753678/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.