Lục Tây quan sát một lượt, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô gái, trầm giọng hỏi:
- "Tên của cô là gì?"
- "Mạc Phi."
Ngừng một lát, Mạc Phi vội vàng giải thích hoàn cảnh hiện tại của mình với mục đích mong anh cảm thông chuyện cha của cô vay Lục gia một khoản tiền lớn.
- "Chuyện là thế đó. Tôi thường ngày vào rừng hái thuốc cho nên ít khi để tâm đến chuyện cha tôi có vay người khác số tiền ở bên ngoài. Mong rằng anh Lục đây có thể để tôi trả nợ từ từ được không?"
Cô hạ giọng, này nỉ van xin. Lục Tây đắn đo một hồi, sau đó lên tiếng:
- "Có phải vài ngày trước cô đã vào rừng hái thuốc?"
- "Sao...sao anh biết?"
Mạc Phi há hốc mồm ngạc nhiên. Chẳng lẽ, anh cho người theo dõi cô từ lâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều này lại vô cùng phi lí bởi vì khi ấy, trong rừng chỉ có mỗi cô và người mà cô đã gặp cũng chỉ là hai tên thợ săn mà thôi.
- "Tôi chỉ phỏng đoán thôi. Chẳng phải cô nói thường xuyên vào rừng hái thuốc sao?"
Mạc Phi gật gật đầu, là do cô suy nghĩ thái hóa mà thôi. Một lúc sau, Lục Tây đưa ra tờ giấy đến trước mặt cô, nghiêm túc nói:
- "Chúng ta hãy làm một thỏa thuận với nhau đi. Tôi sẽ hoàn toàn xóa bỏ số nợ hiện tại mà cô phải gánh chịu từ cha của mình."
Không ngờ, anh ta lại chơi lớn đến vậy. Tuy nhiên, chỉ sợ nội dung bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/2667292/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.