Một lúc sau, Mạc Phi từ từ mở mắt. Cô phát hiện bản thân đã ngủ quên trên sofa tự lúc nào và Lục Tây thì chẳng thấy đâu. Liền lập tức, cô vội vàng bước trở ra, nhưng vừa đặt chân ra phía cửa đã vô tình va phải người trước mặt.
Lục Tây trên tay cầm tách sữa nóng đem đến cạnh bàn, chậm rãi đặt xuống. Sau đó đưa mắt nhìn về phía cô, ôn tồn nói:
- "Cô định làm gì?"
- "Về nhà."
Bị anh hỏi bất khờ khiến cô theo bản năng mà đáp lại. Lúc này, khóe môi của Lục Tây đã hé nụ cười nhạt, sau đó nói:
- "Cô ngủ quên đến mức ngây ngốc cả người sao? Hiện tại đây chính là nhà của cô, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà."
Phải rồi, suýt chút nữa thì cô đã quên rằng mình đã đồng ý ở lại đây làm việc trả nợ cho anh. Mạc Phi trong đầu không ngừng suy nghĩ. Cô còn nhớ khi nãy vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Giống như có ai đó dùng lực đánh ngất cô vậy. Nhưng làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Trong lúc Mạc Phi nghĩ ngợi lung tung thì Lục Tây đã đứng trước mặt. Khoảng cách hiện tại của anh rất gần với cô. Mạc Phi ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ly sữa ở ngay trước mặt, anh giơ về phía cô, lạnh giọng ra lệnh:
- "Mau uống ly sữa này rồi theo tôi trở về phòng."
Mạc Phi ngơ ngác, nhìn anh hỏi:
- "Anh đã cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-dinh-trang-tron-xa-vuong-biet-yeu/2667291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.