Chương trước
Chương sau
Bởi vì vết thương của Ảnh Nhiên đều là ngoại thương, hơn nữa nàng vốn là yêu tinh nên năng lực tự hồi phục mạnh hơn người phàm rất nhiều, vì vậy chỉ sau bảy ngày, thảo dược cao đáp trên người nàng đã rơi rụng từng mảnh một, để lộ da thịt trắng tuyết, hoàn hảo không một chút tỳ vết, thậm chí còn ửng hồng, làm cho Ảnh Nhiên nhìn thấy cũng ngây người, đừng nói là Tuyết Ưng, nhìn thấy càng thêm yêu thích không muốn buông tay, cứ kiếm cơ hội là sờ vuốt mấy cái mới thỏa mãn, làm cho Ảnh Nhiên vừa xấu hổ lại vừa cao hứng.

Mà trong mấy ngày Ảnh Nhiên nằm trên giường dưỡng bịnh, Đồng gia cũng náo nhiệt hơn, vốn ở dưới chân núi chỉ có hơn mười hội gia đình, nghe nói Đồng đại phu cứu được một đôi vợ chồng diện mạo tuấn mỹ nên luôn tìm đủ mọi lý do để đến nhìn xem, mái tóc bạc của Tuyết Ưng vốn làm cho người ta nhìn thấy phải kinh ngạc thì đối với những người dân thuần phác nơi đây lại rất bình thường, tuy rằng cũng có người nhìn chăm chú mái tóc của hắn nhưng cũng không ai xem hắn như quái vật.

Cho nên Tuyết Ưng cũng thấy thích nơi này, không có mấy ngày thì mọi người cũng đã quen thuộc với hắn, toàn thôn cũng biết hắn và Ảnh Nhiên là đôi vợ chồng gặp nạn mà lưu lạc tới đây. Tính cách Tuyết Ưng cởi mở còn Ảnh Nhiên thì hay thẹn thùng, Tuyết Ưng nói nhiều hơn Ảnh Nhiên…Khi Tuyết Ưng đưa Ảnh Nhiên ra ngoài đi dạo thì có rất nhiều người nhìn thấy bọn họ nhìn nhau mỉm cười ôn nhu, tình nồng ý thắm, thực làm người ta ghen tỵ, cũng không có ai thấy bọn họ không xứng đôi.

Đáng thương cho vài cô gái trong thôn vốn để ý Tuyết Ưng, cứ cách năm ba bữa lại đem tặng hắn các loại hoa quả tươi ngon, mà Tuyết Ưng trì độn không nhận ra sự ái mộ của bọn họ, hồn nhiên nhận quà rồi sau đó đưa hết cho Ảnh Nhiên trước mặt bọn họ, như là hiến vật quý.

Ảnh Nhiên dù sao cũng là nữ nhân, đối với sự ngưỡng mộ của các cô nương đều nhận ra, đối với sự hồn nhiên và vô tâm của Tuyết Ưng thì vừa tức giận lại vừa buồn cười, không biết nên nói hắn tốt hay không nữa, nhưng dù sao cũng thấy may mắn vì Tuyết Ưng tính cách hồn hậu, nếu không thì nàng làm sao có thể giữ được một nam nhân như vậy.

Cuộc sống nơi này đơn giản và an bình, điều duy nhất làm bọn họ lo lắng là pháp lực của bọn họ vẫn chưa được phục hồi, thói quen ỷ lại vào pháp thuật làm bọ họ luôn không làm tốt được mọi việc.

Hơn nữa bọn họ cũng đã dưỡng thành thói quen như khi ở Hư Vô Giới, trời vừa sụp tối thì đã thấy buồn ngủ, mà canh giờ đó so với ở nhân gian thì mới qua bữa cơm trưa không bao lâu mà thôi, thế nhưng bọn họ có thể ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Ảnh Nhiên không khỏi cười khổ, chỉ ở Hư Vô Giới có nửa tháng ngắn ngủi nhưng đã tạo thành thói quen đáng sợ, nhưng đối với Tuyết Ưng thì chuyện này bình thường, không có chút ý kiến gì, bởi vì khi thương thế của Ảnh Nhiên tốt hơn thì hắn đã đồng ý với đề nghị của cha con Đồng tiên sinh mà ngủ chung phòng với Ảnh Nhiên. Tuy rằng Ảnh Nhiên có chút thẹn thùng nhưng đã nhiều đêm không có Tuyết Ưng bên cạnh, nàng cũng cảm thấy không yên lòng, cho nên không phản đối hành đồng của Tuyết Ưng mà ngược lại còn vui mừng.

Bọn họ giống như những đôi vợ chồng khác, buổi sáng cùng nhau rời giường, rửa mặt chải đầu, sau đó thì bị nha đầu Tiểu Vũ gọi bọn họ sang phòng bên cùng dùng điểm tâm, nhắc đến chuyện này thì lúc đầu Tuyết Ưng cũng có bài xích, hắn đã không cần ăn uống nhiều năm rồi, bây giờ lại ăn uống như con người, hắn đương nhiên là không muốn nhưng cũng không biết do hiện tại hắn không có pháp lực bảo hộ hay vì sau khi ở cùng một chỗ với Ảnh Nhiên mà dù hắn không muốn nhưng khi nhìn thấy thức ăn thì dạ dày cũng cảm thấy đói, mà Ảnh Nhiên cũng có tâm tình giống hắn, kết quả là hai người dưới sự mời mọc nhiệt tình của cha con Đồng Thanh đã ăn rất nhiều điểm tâm.

Dần dần cũng tạo thành thói quen, bây giờ hai người cùng rời giường, rửa mặt chải đầu xong thì nơi đầu tiên họ muốn đến chính là phòng ăn, sau đó sẽ ra ngoài tản bộ, ngẫu nghiên thì sẽ lên đỉnh núi hóng gió.

Cuộc sống yên bình như vậy trôi qua hơn nửa tháng nhưng có những chuyện không nói ra không có nghĩa là không tồn tại, trong lòng bọn họ đều hiểu không thể ở lại nơi này mãi mãi, nếu ở lại thì bọn họ đã lãng phí mọi nỗ lực để rời được Hư Vô Giới, cuộc sống yên bình này là khát vọng mà bọn họ mong muốn, nhưng những lo lắng trong lòng chưa được giải quyết thì bọn họ không có khả năng ổn định cuộc sống.

“Tuyết Ưng, chúng ta còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?”, một ngày nọ, khi hai người lên đến đỉnh núi, nhìn đàn chim nhạn bay ngang bầy trời, trong mắt Ảnh Nhiên tràn ngập hâm mô, chỉ mới một thời gian ngắn không được bay lượn mà nàng cảm thấy như bị trói buộc rất lâu rồi. ngay cả nàng còn cảm thấy như vậy thì Tuyết Ưng thế nào? e là hắn càng khó chịu hơn cả nàng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

“Ảnh Nhiên không muốn ở lại sao?” Tuyết Ưng nhìn nàng, hắn nghĩ nàng thích cuộc sống yên bình như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?

” Ta thích cuộc sống như vậy nhưng ta càng muốn chúng ta sau khi trút bỏ được lo lắng và trách nhiệm của mình thì mới sống cuộc sống như vậy. Trong lòng ngươi chắc đang lo lắng cho Xà quân đại nhân mà ta cũng không thể quên Bảo Bảo tiểu chủ và Hồ vương đại nhân, lúc trước chúng ta bị vây trong Hư Vô Giới, không thể làm được gì nhưng bây giờ chúng ta đã ra ngoài, tuy chưa thể dùng pháp lực nhưng theo như lời ngươi nói thì nơi này chỉ cách Xà sơn có hai ngàn dặm, chúng ta mướn xe ngựa, đi mấy tháng thì chắc cũng sẽ tới nơi, nếu tất cả bọn họ đều bình an, hạnh phúc thì chúng ta cũng an tâm”

Nếu Tuyết Ưng không nói thì nàng sẽ chủ động nói ra suy nghĩa của mình.

Tuyết Ưng trầm mặc một chút, một hồi lâu mới nói,” Ảnh Nhiên, tuy rằng ta không cho rằng việc đi tìm Như Mặc như vậy là chủ ý tốt nhưng mà ngươi nói đúng, chúng ta không thể vĩnh viễn trốn ở đây, cần phải đối diện với trách nhiệm của mình, vậy được rồi, vài ngày nữa ta sẽ nói lời từ biệt với Đồng đại phu, mấy ngày này ta sẽ không ra ngoài tản bộ với ngươi, ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi”

“Ngươi có chuyện gì cần làm sao?”

“Đồng đại phu đã cứu chúng ta, cho dù thế nào thì cũng không thể cứ thế mà bỏ đi, ta tính ngày mai sẽ theo Đồng đại phu lên núi hái thuốc, chỉ cho hắn một ít thảo dược quý hiếm, giúp hắn đổi được ít tiền, cũng là để thôn nhân nơi này cải thiện cuộc sống. Coi như là báo đáp của chúng ta”. Tuyết Ưng tộc bọn họ không thích thiếu ân tình của người khác.

“Nhưng mà hiện giờ ngươi không có pháp lực, không thể biến thân” Ảnh Nhiên lo lắng.

” Ta biết, nhưng dù sao bản năng yêu tinh của chúng ta vẫn chưa biến mất, làm sao để tìm kiếm đồ vật tốt thì vẫn có khả năng, nhưng ngày thường chúng ta không để ý tới, bây giờ cố gắng một chút là được rồi. Ngươi không cần lo lắng, ta dù sao cũng là vương của Tuyết Ưng tộc, mấy ngày này, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi ta, chờ khi ta trở lại thì chúng ta cùng đi tìm Như Mặc”

” Tuyết Ưng, ta và ngươi cùng đi!”

” Ngươi đi làm gì, một mình ta là đủ rồi, thân thể ngươi vừa mới khôi phục lại, đang cần tĩnh dưỡng, hơn nữa ngươi là nữ tử, nên ở nhà đợi trượng phu trở về, huống chi cũng cần có người ở bên cạnh Tiểu Vũ, ngươi cứ an tâm ở nhà đợi ta”

Ảnh Nhiên còn muốn nói cái gì, lại bị Tuyết Ưng đột nhiên ôm mặt làm những lời định nói phải nuốt trở lại, chỉ có thể mở to mắt, e lệ nhìn khuôn mặt của hắn tiến tới ngày càng gần.

Hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng làm cho Ảnh Nhiên không tự chủ được mà nhắm mắt, sau đó một đôi môi ấm áp đã bao trùm lấy môi nàng, ôn nhu khẽ liếm, mút, một giây sau đã như cuồng phong bão tố mà xâm nhập vào trong miệng nàng, đảo loạn hô hấp của nàng, thân hình bị khóa trong đôi cánh tay rắn chắc như sắt, da thịt mềm mại của nàng kề sát với cơ thể cường tráng của hắn, cảm giác hơi đau nhưng nàng lại tình nguyện chịu đựng.

Từ khi rời khỏi Hư Vô Giới chưa từng thân cận với chứ đừng nói là hôn, tuy rằng tối nào hai người cũng ngủ chung giường nhưng hắn luôn rất quy củ, có lần nàng vì lạnh mà nép sát vào ngực hắn thì hắn cũng chỉ vươn tay ra ôm lấy nàng vào lòng, ngoài ra không có động tác nào khác.

Làm cho nàng nghĩ rằng những ngày ở Mộng cư tại Hư Vô Giới hoan ái triền miên chỉ là một giấc mơ, giờ nghĩ lại thấy thật là hoang đường, thậm chí Ảnh Nhiên còn hoài nghi Tuyết Ưng khi đó không hề thích nàng, chỉ do mùi hương lạ lùng cùng những bức hình điêu khắc thôi miên nên mới như thế. Nếu không như vậy thì vì sao sau khi rời khỏi Hư Vô Giới hắn lại không đụng tới nàng lần nào chứ?

Mà cũng phải, ngay cả Tiểu Vũ cũng xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nàng không hề có chút ưu thế với đám nữ nhân nơi này, càng không nói tới Tuyết Ưng là vương của một tộc, đã từng gặp qua không biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh, ra khỏi Hư Vô Giới thì nàng có thể dựa vào cái gì để hấp dẫn ánh mắt của hắn chứ?

Nhưng lúc này bị Tuyết Ưng ôm trong lòng, bị nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể hắn cùng nụ hôn mãnh liệt của hắn xâm nhập, tâm của Ảnh Nhiên lại như được hồi sinh, thì ra hắn không phải không cần nàng, hắn vẫn có dục vọng với nàng như trước, nhận ra điều này làm Ảnh Nhiên thêm liều lĩnh, lớn mật đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Tuyết Ưng.

Nhận được sự hồi đáp nóng bỏng của Ảnh Nhiên, nh cầu tình dục của Tuyết Ưng vốn đang tăng vọt lại càng tràn đầy, cánh tay càng ôm chặt lấy nàng, hận không thể đem nàng nhập vào thân thể, hơi thở dồn dập, gấp gáp, thậm chí bàn tay của Tuyết Ưng cũng đã liều lĩnh đi vào trong vạt áo của Ảnh Nhiên.

Mấy ngày nay hắn lo lắng vết thương của nàng cho nên vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, mỗi tối ôm nàng ngủ, ngửi được mùi hương trên cơ thể nàng làm hắn thống khổ vô cùng, với Tuyết Ưng thì đây là môt loại tra tấn, dày vò cực lớn.

Lúc này trên đỉnh núi không có ai, gió thổi hiu hiu mà người trong lòng lại nhiệt tình như vậy thì Tuyết Ưng sao còn có thể nhẫn được.

Thân hình của Ảnh Nhiên mềm nhuyễn như nước, ngoài trừ mềm mại, thở dốc và rên rỉ thì nàng không có dấu hiệu phản kháng nào.

Cuồng nhiệt rời khỏi môi nàng, Ảnh Nhiên ngẩng cao đầu, lộ ra đường con tuyệt đẹp mê người, Tuyết Ưng vội vàng cởi áo nàng, nửa bờ vai trắng tuyết lộ ra, đôi vú cao thẳng cũng rơi vào tầm mắt hắn. Tuyết Ưng lập tức rên một tiếng rồi cúi đầu vào trước ngực nàng, mạnh mẽ mút, liếm, Ảnh Nhiên hô nhỏ một tiếng rồi rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu nhẹ giọng rên rỉ, một tay gắt gao ôm chặt lưng Tuyết Ưng, một tay đè trước ngực hắn, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Tuyết Ưng, cái eo cũng nâng lên, dựa sát vào cái eo cường tráng của hắn.

Tuyết Ưng dùng sức xốc váy của Ảnh Nhiên lên, bàn tay to có chút thô lỗ, tham lam tiến vào trong tiết khố của nàng, Ảnh Nhiên hùa theo, thoáng nâng mông lên, để mặc hắn cởi bỏ tiết khố, mặc sức chà sát giữa hai chân, đôi môi anh đào hôn lên môi Tuyết Ưng. Mà Tuyết Ưng cũng đột nhiên tách hai chân nàng ra, ngón tay thon dài đã nhanh chóng tiến vào hoa huyệt, từ lúc bị Tuyết Ưng hôn rồi trêu chọc, hoa huyệt ấm áp đã sớm trở nên ẩm ướt, làm cho Tuyết Ưng không tốn chút sức lực nào đã có thể thẳng tiến vào trung tâm.

Trêu chọc hồi lâu làm cho Ảnh Nhiên mặt ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, vặn vẹo cái eo, nhỏ giọng nói “ Tuyết Ưng, đừng, đừng như vậy”

” Vậy ngươi muốn như thế nào?” Tuyết Ưng cũng thở dốc, ngón tay vẫn tiếp tục chơi đùa bên trong, dịch ái ttheo ngón tay hắn lan tràn ra cả bàn tay mà hắn cũng đã nhẫn nại tới cực điểm.

” Tuyết Ưng, đừng, đừng giày vò ta, cấp, cho ta!” Ảnh Nhiên cơ hồ như sắp khóc

” Hảo, cho ngươi!” Tuyết Ưng vốn cũng không nhẫn nại được nữa, nghe Ảnh Nhiên khóc lóc cầu xin như vậy đã rất nhanh cởi bỏ quần trên người mình, nâng cái eo lên, dùng hai tay ôm lấy cái mông của Ảnh Nhiên, dùng sức đâm vào, nhất thời cả hai người đều phát ra tiếng thở dài đầy sảng khoái.

Vẫn còn quần áo, Ảnh Nhiên ngồi trên người Tuyết Ưng, cái eo bị hắn gắt gao chế trụ, còn Tuyết Ưng ra sức tấn công vào hoa huyệt của nàng, Ảnh Nhiên dùng sức ôm chặt cổ Tuyết Ưng, thừa nhận sự tấn công mãnh liệt của hắn, thân hình cũng kịch liệt lắc lư, hùa theo động tác của Tuyết Ưng.

Cảm giác vui sướng, thống khoái bao trùm cả hai người làm cho Ảnh Nhiên hoàn toàn quên mất lúc này là ban ngày, có thể sẽ có người lên núi, còn Tuyết Ưng thì dục vọng dâng cao nên không quản được chuyện khác, huống chi trong khung cảnh trời thanh gió mát như vậy, được âu yếm nữ nhân mình yêu thích, cảm giác thỏa mãn này không có ngôn từ nào có thể diễn tả được, dục vọng tồn đọng mấy ngày qua rốt cuộc cũng được giải quyết cho nên hắn không dại gì mà chấm dứt nhanh chóng.

Hạ thể va chạm tạo nên tiếng vang làm cho Ảnh Nhiên có chút xấu hổ, giấu mặt vào trong lòng Tuyết Ưng, không muốn để hắn nhìn thấy mà Tuyết Ưng nghe âm thanh va chạm này lại càng kích động hơn, khẽ đẩy thân hình Ảnh Nhiên ra, nhẹ giọng hỏi “ nghe được không?”

” Tuyết Ưng–” Ảnh Nhiên mặt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn, đáng tiếc bộ dáng của nàng lúc này không hề có chút lực sát thương, ngược lại còn làm cho Tuyết Ưng hưng phấn hơn.

” Chúng ta đổi tư thế đi, còn nhiều tư thế trong Mộng cư mà chúng ta chưa thử qua, hôm nay thực hành thử xem”. Vừa nói chuyện, Tuyết Ưng vừa ôm lấy thân mình nàng, tách khỏi hắn, nam căn to lớn của hắn vừa rời khỏi cơ thể, mang lại cảm giác trống rỗng làm Ảnh Nhiên có chút không thích ứng, mở to mắt nhìn hắn.

Tuyết Ưng lại cười xấu xa, xoay người nàng, làm cho lưng của nàng dựa vào ngực hắn, một bàn tay to của Tuyết Ưng nắm lấy bầu ngực mềm mại của Ảnh Nhiên, tay kia thì nâng mông của nàng lên, nam căn cứng rắn từ phía sau hung hãn đâm vào thật sâu, làm Ảnh Nhiên phát ra một tiếng hô “a”

Nam căn đâm sâu vào hoa huyệt, bàn tay của Tuyết Ưng cũng ôm chặt thắt lưng của Ảnh Nhiên, không cho nàng vặn vẹo,đồng thời hắn cũng nâng eo lên, ra sức đâm vào rút ra, bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi, ra sức chơi đùa hai nụ hoa trên ngực Ảnh Nhiên, đôi môi cũng không ngừng hôn lên thân thể nàng, quả thực là đùa nghịch Ảnh Nhiên muốn chết, làm cho nàng nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ mê người, vách tường bên trong hoa huyệt cũng co rút nhanh hơn, Tuyết Ưng biết nàng sắp lên đỉnh, càng thêm kích động, động tác cuồng dã, mạnh bạo hơn.

Một đợt tấn công mãnh liệt, hai người đều phát ra tiếng la hưng phấn đến cực điểm, Tuyết Ưng đem toàn bộ mầm móng cực nóng tiết vào trong hoa huyệt vẫn không ngừng co rút của Ảnh Nhiên.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, ảnh Nhiên vô lực dựa vào lòng ngực của Tuyết Ưng, quần áo của hai người đều thấm đẫm mồ hôi, Tuyết Ưng vội sửa sang cẩn thận cho nàng, cũng tự mình mặc lại quần áo, sau đó thỏa mãn ôm Ảnh Nhiên đi xuống núi

Đồng Thanh và Đồng Tư Vũ đang phơi thảo dược, thấy Ảnh Nhiên bị Tuyết Ưng ôm trở về, Đồng Tư Vũ liền lo lắng hỏi “ Tuyết Ưng đại ca, Ảnh Nhiên tỷ tỷ làm sao vậy?”

“Nàng có chút mệt mỏi nên đang ngủ” Tuyết Ưng không chút ngại ngần mà nói dối.

” A? Như vậy a, nhưng mà mỗi ngày các ngươi đều ra ngoài tản bộ, Ảnh Nhiên tỷ tỷ cũng không mệt đến mức ngủ gục, sao hôm nay lại thế?” Đồng Tư Vũ vẫn ngạc nhiên, khó hiểu.

Đồng Thanh dù sao cũng là người từng trải, vừa thấy Tuyết Ưng mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người có chút hỗn độn, gương mặt đỏ bừng thì không cần hỏi cũng biết bọn họ đã làm chuyện tốt gì, nhưng nữ nhi của hắn chưa hiểu sự đời, còn tưởng Ảnh Nhiên bị bịnh nên mới lo lắng.

“Tiểu Vũ, Ảnh Nhiên tỷ tỷ đang mệt, ngươi để Tuyết Ưng mang nàng trở về nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy bọn họ”. Đồng Thanh vừa nói với Đồng Tư Vũ vừa đưa ánh mắt trách cứ nhìn Tuyết Ưng “ gió núi tuy rằng thoải mái nhưng nếu cảm lạnh thì sẽ làm thân thể suy yếu hơn”

” Dạ, đa tạ đồng tiên sinh!” Tuyết Ưng ôm Ảnh Nhiên bỏ đi như chạy, cứ tưởng hắn đã che dấu tốt, không ngời đã bị người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu, ánh mắt của Đồng tiên sinh rõ ràng là trách cứ hắn không nên hoan ái với Ảnh Nhiên ở ngoài trời, lúc này nghĩ lại cũng thấy bản thân có chút cuồng dại, nếu lúc đó bị người ta bắt gặp thì với người da mặt mỏng như Ảnh Nhiên, e là sẽ giận hắn một thời gian dài a.

Nhưng ai biểu đã lâu rồi hắn không được chạm vào nàng, nhất thời không nhịn được thì cũng có thể hiểu mà, Tuyết Ưng ra sức biện minh cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.