Gió thổi ào ào hai bên tai, không thể ngưng tụ pháp lực cho nên sự cân bằng kém hơn bình thường rất nhiều cũng may đôi cánh vẫn có thể hoạt động được, nhìn hình thể màu đen không thua kém hắn đang vô lực rơi tự do, Tuyết Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gia tăng tốc độ, mong muốn trước khi chạm đất thì có thể tiếp được nàng.
Nhưng mà hắn phải làm vậy, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Như Mặc thì nàng là người làm cho hắn có cảm giác khác, huống hồ gì nàng lại là người của Tuyết Ưng tộc hắn, hắn thân là vương của Tuyết Ưng tộc thì làm sao thấy tộc nhân chết mà không cứu. Tuy nàng toàn thân đen nhánh, không có chút nào là giống Tuyết Ưng tộc, nhưng dù thế nào thì trước tiên phải cứu nàng đã, chuyện khác tính sau.
Tuyết Ưng không ngừng tìm lý do để biện hộ cho hành động của mình. Nhưng thật ra hắn đã yêu nàng. Hắn hiện đang ở vách núi hai bên lại là dòng Trường Giang chảy xiết. Hiện tại Tuyết Ưng chỉ có hai lựa chọn, đáp xuống mặt đất thì bị đá nhọn đâm bị thương, nếu không muốn bị máu tươi đầm đìa thì chỉ có thể lựa chọn rơi xuống sông, nước chính là thiên địch của bọn họ, nếu rơi vào đó, bộ lông bị ngấm nước thì cũng khó thoát cảnh chết đuối. Liệu y sẽ có lựa chọn nào tốt hơn cho họ không?