Ngày đầu tiên của năm 2018, Ứng Trường Lạc tỉnh dậy trong lòng Khúc Sở, mùi rượu đã tiêu tan từ lâu, cô nheo mắt ghé vào hõm cổ ấm áp, ngửi hương cuối của nước hoa.
Mùi cam quýt thoắt ẩn thoắt hiện.
Trời đã sáng choang, mơ hồ loang ra giữa mi mắt, thoáng qua màu trắng tinh.
“Khát không?” Giọng nói trầm khàn vang lên không đúng lúc.
Ứng Trường Lạc ảo não, mình bị phát hiện đã tỉnh từ lúc nào nhỉ, cô diễn rất tốt cơ mà, giải quán quân đã sắp được trao tận tay rồi, dù sao vẫn lấy được giải vai phụ Oscar.
Khúc Sở thở dài, bèn dỗ dành cô, mang theo ba phần bất đắc dĩ và bảy phần cưng chiều: “Dậy uống miếng nước nào, nếu em muốn nằm tiếp thì cũng được.”
Dừng lại một nhịp rồi bổ sung: “Muốn ôm tiếp cũng được.”
Tối hôm qua uống nhiều như vậy, lại lớn tiếng nói lâu nữa, cô không chê viêm họng nhưng anh vẫn đau lòng đấy.
“...” Ứng Trường Lạc chậm rãi ngẩng đầu, chống tay lên ghế dựa hơi ngồi dậy, nhận lấy ly nước kia.
Thật ra chỉ có nửa ly nước thôi, phải duy trì tư thế này để cô ngủ ngon lành, Khúc Sở không thể rời đi được, là phần nước còn dư từ đêm qua, sợ rằng anh hoàn toàn chưa động tới.
Ứng Trường Lạc uống hết nước trong tâm trạng phức tạp, nhưng mình nhất định không thể nằm trong lòng Khúc Sở được nữa.
Nhiều chuyện có thể làm thừa dịp ban đêm tối tăm, chờ tám phần men rượu phát huy, đến khi thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387848/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.