Đèn ở phòng học hai bên đều đã tắt, đèn hành lang cũng chỉ mở một nửa để tiết kiệm điện, ánh đèn càng tối mờ, trống trải lại yên tĩnh.
Lúc này Ứng Trường Lạc mới hiểu được nỗi khổ tâm của Khúc Sở, quả thật khiến người ta phải sợ hãi mà, cô mở đèn pin chiếu sáng mạnh đã mượn ở nhà máy cải tiến ô tô, vô thức siết chặt chiếc Nokia.
Lớp 10/2 nằm cuối tầng hai, phải đi qua dãy hành lang dài dằng dặc.
Phòng học không khóa cửa, cô nhanh chân vào lớp, mau chóng lấy điện thoại rồi bước ra ngoài, khi gần đến đầu cầu thang thì chợt có một bóng dáng hốt hoảng thất thố chạy vội ra từ cửa nhà vệ sinh, va mạnh vào người Ứng Trường Lạc.
“Xin, xin lỗi.” Cô gái với mái tóc rối bời, cúi thấp đầu không thấy rõ mặt, áo khoác choàng một nửa trên vai, quần áo không chỉnh tề, vừa nói vừa lao xuống lầu.
Cặp sách không kéo khóa, đeo một bên vai trượt xuống cánh tay, vì đi rất gấp nên hai quyển sách đã rơi ra.
“...” Ứng Trường Lạc nhíu mày, ánh mắt u ám đảo qua cửa nhà vệ sinh, cô khom lưng nhặt hai quyển sách kia lên, nghĩ đến ngày mai trả cho đối phương, lúc lật sách ra thì bỗng sửng sốt.
Nét chữ thanh tú.
Lạc Kim.
Ứng Trường Lạc kinh ngạc nhìn về phía đầu cầu thang, đã không còn thấy Lạc Kim nữa, tiếng bước chân dồn dập vọng đến, chấn động màng nhĩ.
Cô ý thức được, ắt hẳn đối phương đã gặp chuyện không ổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387832/chuong-48.html