Câu mất cả chì lẫn chài chẳng khác nào nói về bạn nhỏ Ứng Trường Lạc. Gương mặt cô lạnh lùng vô cảm, miệng nhai hết miếng bánh cua này rồi lấy thêm một miếng khác ăn.
Tài đánh cờ của ông cụ Lục cao thâm, Khúc Sở dồn phân nửa sức lực vào bàn cờ, còn khóe mắt luôn để ý đến Ứng Trường Lạc.
Ngón trỏ của anh khẽ cầm chén trà đưa qua, thúc giục nói: “Uống ngụm nước trước đã hẵng ăn tiếp.”
Bánh ngọt vỏ giòn, ăn nhiều sẽ nghẹn, Ứng Trường Lạc ngày càng khó nuốt hơn, nước trà ấm áp thấm vào cuống họng mới dịu bớt cảm giác khó chịu.
Hàng mi nhỏ dài và dày che khuất nét mặt khác thường, cô buông tiếng thở dài, nhẹ đến mức chẳng thể nhận ra.
Nhiệt độ đầu thu thích hợp, đình đá sáng ngời, ánh dương ấm áp chiếu xuyên qua quân cờ mã não, hình thành chiếc bóng tiến thoái trên bàn cờ.
Ván cờ đã gần kết thúc, phải suy tính rất nhiều trước khi hạ cờ.
Ông cụ Lục và Khúc Sở nhàn nhã chơi cờ, thái độ nghiêm túc, song không đặt nặng vấn đề thắng thua.
“Trong chớp mắt cháu đã chăm nom Ứng Trường Lạc được mấy tháng rồi, nuôi trẻ vô cùng vất vả nhỉ?” Ông Lục cười hiền hòa, thuận miệng hỏi.
Ứng Trường Lạc cẩn thận liếc nhìn Khúc Sở, thấp thỏm đôi chút.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Khúc Sở vuốt ve quân cờ trắng, cười mỉm đáp: “Dạ không vất vả, nhóc Trường Lạc nghe lời lắm ạ, bảo ngồi trong xe mua sắm là ngồi, ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387811/chuong-27.html