Thanh niên tuấn tú và mỹ nhân thanh lịch, một cảnh tượng vốn đã hấp dẫn bao ánh nhìn, và càng không cách nào bỏ qua được nếu trong tay họ còn cầm bóng bay, góp phần đẩy tần suất gây chú ý lên đỉnh điểm.
Chẳng phải sao, họ chỉ vừa mới qua đường, đã xuất hiện ngay một cô gái liều lĩnh chạy chậm đến, chặn đường hai người.
Hiển nhiên, Khúc Sở và Ứng Trường Lạc đều là dân chính chuyên trong việc phát thẻ người tử tế, họ đã luyện hai chiêu “không coi ai ra gì” và “cảm ơn ý tốt” tới độ xuất quỷ nhập thần.
Cô gái chặn đường mặc váy yếm màu hồng nhạt, mái tóc dài xoăn màu nâu được buộc thành hai đuôi ngựa.
Khi ngẩng đầu, cô ấy để lộ gương mặt xinh đẹp, mắt hạnh nhân môi hồng nhuận, làn da trắng nõn không chê được điểm nào, phối hợp với nụ cười ngọt ngào thân thiện, nét hao hao giống búp bê Barbie.
Có vẻ bề ngoài như vậy, chẳng trách lại khéo ăn khéo nói, cô nàng chặn người ta trên đường để bắt chuyện thế này, hẳn ít ai nỡ từ chối lắm.
Ứng Trường Lạc mím môi, thản nhiên quan sát cảnh này, cô tự giác nhích sang bên cạnh nửa bước.
Khúc Sở chú ý đến động tác của cô, cau mày gọi: “Em đứng lại chỗ cũ cho anh.”
“...” Ứng Trường Lạc bèn bất đắc dĩ dịch về.
Em gái ngọt ngào chẳng thấy xấu hổ xíu nào, nở nụ cười thương hiệu: “Chào anh đẹp trai, anh có bán bóng bay không? Em bao hết.”
Ứng Trường Lạc đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-truong-lac/3387794/chuong-10.html