“Đến tột cùng là ông đangnói cái quỷ gì đó?!”
Thanh âm khủng bố rít gàocủa Niếp Thiểu Ưng phát ra không dứt ở trong phòng của tổng tài.
Chỉ cần có chút trí thôngminh một chút, cũng biết lúc này nên lui binh nhượng bộ, nếu không bão quét đếnkhông chết thì cũng tổn thương.
“Ưng Thiểu, tâm ý của tôiđã quyết rồi, ngài không cần phải lưu tôi.” Thanh âm của Chu Gia Thanh mặc dùcó chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí tỏ rõ lập trường đi ăn máng kháccủa mình (miu: đi sang công tykhác làm) “Tôi không cần ngài lưulại!” Niếp Thiểu Ưng tức sùi bọt mép, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên phản đồ.“Ông muốn biến thì biến đi, bất quá, nếu như vào một ngày để cho tôi phát hiệnđược ông muốn phát táncơ mật gì đó của Mộc Thiên ra ngoài, tôi sẽ không bỏ quacho ông đâu!”
Chu Gia Thanh chết tiệt!Đồ vong ân bội nghĩa này!
Năm đó hắn đến nước Mĩ đểhọc học vị thạc sĩ hay là giúp tập đoàn Mộc Thiên kiếm ra tiền, lúc hắn họcthành tài về nước, là hắn cho người này một cơ hội làm tổng giám độc cảu côngty khoa học kỹ thuật, coi hắn như người một nhà mà đối đãi, tuy nhiên không thểtưởng tượng được là tên hỗn trướng này lại có thể chỉ vì mấy vạn đồng tiềnlương mà muốn đi ăn máng khác!
Nghĩ đến đây, hắn tứcgiận không chịu nổi, giận mà rơi lệ.
“Ưng Thiểu…” Chu GiaThanh há hốc mồm nhìn lên Niếp Thiểu Ưng, một tổng tài cao cao tại thượng màlại vì hắn mà khóc.
Ở bên trong Mộc Thiên,toàn bộ viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-tan-nuong/3095239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.