Edit: Nhật Dương
"Đứa ngốc, rõ ràng em cũng không có làm gì, hơn nữa, hiện tại họ biết, về sau chúng ta có thể cùng đi với nhau mà không cần băn khoăn điều gì, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
"Ừ."
"Vừa rồi gọi điện thoại đã cảm thấy giọng điệu của em không thích hợp, thì ra là do chuyện này à?"
"Đúng vậy, họ đều ở bên cạnh nghe, còn không cho em nói với anh."
Lăng Tị Hiên bật cười: "Vậy là em sợ bọn họ à? Họ bắt em làm gì thì em làm đó sao." Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng sợ anh chứ đừng nói tới chuyện nghe lời anh.
"Đúng vậy, nếu không làm vậy thì sao em có thể ở trong ký túc xá ngốc." Lâm Dung bất đắc dĩ cười cười, tâm tình không có thấp thỏm như lúc nãy.
"Dung Dung, em thích xạ kích sao?" Biết Lâm Dung vừa rồi khẩn trương, Lăng Tị Hiên muốn phân tán lực chú ý của cô, để cho cô vui vẻ một chút.
"Là dùng súng lục sao? Súng thật sao?" Lâm Dung lập tức cảm thấy hứng thú. Lúc quân huấn cũng có xạ kích nhưng là dùng mấy khẩu súng trường bị báo hỏng trong kho vũ khí, loại súng đó vừa nặng vừa xấu xí vừa cũ, không có chút cảm giác nào, cô còn chưa được nhìn thấy súng lục thật đâu.
"Đương nhiên là thật, còn là súng lục chuyên dụng của nữ binh đấy."
"Ừ ừ ừ, thích thích." Lâm Dung không ngừng gật đầu.
"Vậy thì tốt, chiều mai em không có tiết, chúng ta đi xạ kích được không? Hai người chúng ta là có thể ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dung-nem-but/99868/chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.