Edit: Nhật Dương
"Mình......" Lâm Dung không biết nên nói gì, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Vẫn là các cậu hỏi đi, mấy chị gái, các chị hỏi cái gì em đều trả lời, nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm." Lâm Dung hiểu được đạo lý thẳng thắn được khoan hồng, chỉ không ngờ có một ngày cô phải dùng tới.
"Ừ, thái độ nhận sai rất tốt. Vấn đề thứ nhất, Lăng Tị Hiên có phải là vị giáo quan ngày đó đã nói chuyện với chúng ta trên sân tập hay không?"
"Đúng là anh ấy."
"Vậy rốt cuộc anh ấy là binh chủng gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?" Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đặc biệt là bản tính hoa si của mấy cô nữ sinh đại học.
"Anh ấy...... Không phải là binh lính, là một đoàn trưởng." Lâm Dung nói.
"À, có chuyện như vậy sao. Anh ấy thích cậu phải không?" Chữ “À” này giống với giọng điệu âm dương quái khí của Lăng Tị Hiên một tiếng trước như đúc.
"Ừ, hình như là vậy."
"Cái gì gọi là hình như là, có là có, không là không, nói rõ ràng!" Vưu Lệ liều mạng nhịn cười vỗ bàn một cái nhưng vẫn làm Lâm Dung sợ hết hồn. lqđ♠diễnđànlqđ
"Ừ, anh ấy nói có." Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói rõ.
"Cậu đồng ý với anh ấy rồi phải không?"
"Không có, thật không có." Lâm Dung đều nhanh muốn khóc, "Mấy chị gái cho em ăn cơm trước được không? Em mời khách." Vốn đã hơn mười hai giờ cộng thêm khẩn trương nên Lâm Dung đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dung-nem-but/99867/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.