Edit: Lạc Thần
Chủ nhật về đến nhà, Lâm Dung rất vui vì được về chơi hai ngày với mẹ, mặc dù trong nhà còn có một anh rất ưu tú lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng mà Lâm Dung lại là con gái một từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều, ngay cả anh trai cũng rất yêu thương cô. Lên đại học là lần đầu tiên rời nhà, mẹ cô rất lo lắng và đau lòng, cho nên mỗi lần về nhà, cũng sẽ làm những món thật ngon cho cô ăn, cùng nhau đi dạo phố mua đồ với cô, Lâm Dung biết mẹ nhất định sẽ mệt mỏi, cho nên luôn muốn mẹ được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ đi với cô.
Đến tối thứ sáu, Lâm Dung nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ cười nói: “Gần đây có một học sinh khóa 98 đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói muốn đến gặp mẹ...mẹ đã sớm không nhớ rõ có một học trò như vậy, cũng đã mười năm rồi, cũng không biết tại nơi nào mà cậu ta biết số điện thoại của mẹ, nghe nói hiện tại cậu ta cũng là đoàn trường!” Cũng giống như tất cả các giáo viên khác, mẹ Lâm Dung coi học sinh giống như là con của mình vậy, vừa nhắc tới là mặt lập tức hưng phấn, huống chi là một học sinh đã dạy nhiều năm mà còn không có quên mình, đối với một giáo viên mà nói, chuyện vui mừng nhất có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Lúc đầu Lâm Dung cũng ko để ý cho lắm, chỉ “Ừ” một tiếng —— loại chuyện như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dung-nem-but/99864/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.