Edit: Nhật Dương
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm Dung không ngờ người nhìn thành thục lại thông minh như Lăng Tị Hiên cũng có những chuyện xấu hổ như vậy, nếu mẹ Lăng không nói với cô thì có lẽ Lăng Tị Hiên cũng sẽ xấu hổ không nói với cô, cô nghĩ thầm lần này thì tốt rồi, về sau có cớ để cười nhạo anh.
Hình chụp lúc Lăng Tị Hiên tốt nghiệp tiểu học thì hết, mẹ Lăng khép album hình lại, nói với Lâm Dung: “Từ khi nó bắt đầu học trung học thì chú và dì bị điều đến Bắc Kinh làm việc, khi đó chị Lăng Lệ của nó cũng lên Bắc Kinh học đại học, chúng ta muốn để nó cũng cùng đi Bắc Kinh nhưng nó lại không đi nên chỉ đành bỏ lại nó.”
“Nhưng sao anh ấy lại không đi ạ?” Lâm Dung không hiểu.
“Khi đó trong trụ sở quân khu có rất nhiều trẻ nhỏ cùng tuổi với nó, nó lại là người thích trẻ con, hơn nữa ông nó cũng ở đây, nó không bỏ được nên nói gì cũng không đi.”
“À, là như vậy ạ, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó nó vẫn ở đây, một mình học xong trung học, lúc đó dì và chú cũng chỉ bị điều đi tạm thời, ở đó ba năm thì chú trực tiếp được sắp xếp về đây phụ trách công tác, dì cũng theo chú trở về. Lúc ấy theo như cấp bậc của chú con thì có thể sắp xếp một đứa trẻ vào trường quân đội, cho nên chú để Lăng Tị Hiên đi thi thử.”
Lâm Dung tiếp lời của mẹ Lăng: “À, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ung-dung-nem-but/2107219/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.