Hàn Khiêm chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên Ngạo.
“Anh mới vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi là ai?” Thẩm Thiên Ngạo biểu tình lạnh lùng, ưng mâu theo quán tính nheo lại, có chút không kiên nhẫn mở miệng.
Hàn Khiêm trong lòng vui vẻ, khoan đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc để vui vẻ.
“Anh không nhớ rõ anh là ai?” Hàn Khiêm xác nhận lần nữa.
“Chàng trai, cậu bị ngu à ?” Biểu tình Thẩm Thiên Ngạo không vui.
Hàn Khiêm : ……..
“Tức là…. Anh cũng không nhớ rõ tôi ?” Hàn Khiêm lại hỏi.
Thẩm Thiên Ngạo đánh giá cẩn thận một lượt Hàn Khiêm, có chút do dự mở miệng, “Không nhớ rõ, có điều…. rất quen thuộc……”
“Chàng trai, cậu không phải người yêu tôi đấy chứ ?”
Hàn Khiêm : ……..
Đây thực sự không phải giả vờ mất trí nhớ sao ?
“Chàng trai, cậu dám không trả lời tôi sao, tốt lắm, cậu vẫn là người thứ hai dám làm như vậy !”
Vẫn là giọng điệu đó, vẫn là hứng thú quen thuộc, tổng tài cho dù mất trí nhớ vẫn nhớ rõ nhưng lời nói thần kinh thế này.
“Hửm ? Tại sao tôi lại nói ‘người thứ hai’, người đầu tiên là ai ?” Thẩm Thiên Ngạo bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Hàn Khiêm thiếu chút nữa túa mồ hôi lạnh, anh lấy lại bình tĩnh, ngắt lời tự hỏi của Thẩm Thiên Ngạo, “Mẹ anh vừa về nhà tắm rửa, sẽ nhanh chóng trở lại đây.”
Thẩm Thiên Ngạo gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn Hàn Khiêm đầy khả nghi khi ngắt lời chuyển đề tài sang chỗ khác.
Lại xác định lần nữa Thẩm Thiên Ngạo thực sự mất trí nhớ, Hàn Khiêm lập tức chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-van-tan-lang-hao-mon-tong-tai-ai-thuong-nga/209763/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.