Chương trước
Chương sau
“Em cứ nói đi .”
A a a, thật sự rất ôn nhu!
Học trưởng ôn nhu như vậy, tâm Đường Dĩ Phi có chút không cầm lòng được!
Thực ra mà nói, cùng học trưởng sống chung cô không có mất mát gì, so ra, người chịu thiệt là học trưởng mới đúng.
“Học trưởng, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Phù phù phù phù ——
Vừa dứt lời, Đường Dĩ Phi liền có thể nghe tiếng tim đập xấu hổ phát ra, vội vàng như muốn chui khỏi lồng ngực!
Trên mặt của Long Thiếu Tôn vẫn như trước điềm đạm bình tĩnh, không có khiếp sợ cũng không có phiền não, khóe miệng cười như có như không, lộ ra một cảm giác thần bí .
“Nửa tháng cũng được, cầu anh!” Đường Dĩ Phi chắp hai tay, tội nghiệp mà nhìn Long Thiếu Tôn.
Bộ dáng này, thật đúng là cực giống một con sủng vật nho nhỏ cầu chủ nhân cho ăn.
Trong trí nhớ, cũng từng có một cô bé thường hay ở trước mặt anh làm nũng, biểu tình dáng yêu, khiến cho anh cõng cô bé.
Trong lòng Long Thiểu Tôn đau xót, nhìn cô bé trước mắt, bỗng cảm thấy người mà mình tìm kiếm nhiều năm nay đã xuất hiện trước mặt.
“Một tuần cũng được mà!” Đường Dĩ Phi tận lực rút ngắn thời gian, một tuần cũng có thể khiến anh thừa nhận quan hệ giữa bọn họ chứ, đúng không?
Chỉ cần mình nỗ lực một chút là tốt rồi, coi như một tuần đó mặt mũi bị quăng mất, dù sao anh ta cũng là học trưởng nha!
Có thể gặp gỡ học trưởng trong ba ngày cũng là chuyện thần thoại cổ xưa! (Nhan: Ý nói chuyện hiếm gặp=)))
“A ha ha . . .” Long Thiểu Tôn nhìn tư thế cầu xin của cô, giơ tay lên ôn nhu xoa xoa đầu của cô, giọng nói gần như cưng chìu vô hạn, “ Được.”
Tốt.
Sét đánh ngang tai ——
Đường Dĩ Phi ngây người đứng ngay như phỗng nửa phút...
Dĩ nhiên là anh đáp lại?
Lại còn đồng ý?!
Hơn nữa, anh ta còn vuốt tóc cô thân mật?!
Đây là học trưởng khó tiếp cận?!
Đây là học trưởng không thích nữ sinh như lời đồn?
Không phải nói chỉ có Thẩm học tỷ là hoa khôi trong trường mới có thể tiếp cận anh ta sao?
Làm sao vừa mới chào hỏi vài câu đã bị Đường Dĩ Phi bắt mất?
Hay là anh ta chỉ cố ý đùa giỡn cô? Anh ta thực sự rất độc ác, muốn nhìn thấy vẻ mặt cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục?
Trong tiểu thuyết, học trưởng không phải đều ưa thích trêu cợt nữ nhân vật chính sao?
Trong nháy mắt, trong não tuôn ra một đống câu hỏi dồn dập, Đường Dĩ Phi giống như đang nằm ở trạng thái chết máy, cả người cứng đờ.
Chờ chút, Đường Dĩ Phi cô đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
“Không cho phép đổi ý!”
Rèn sắt khi còn nóng, Đường Dĩ Phi ngây thơ vươn ngón tay út, hướng Long Thiếu Tôn hứa hẹn.
Long Thiểu Tôn sững sờ, một dòng nước ấm xông lên đầu, lại như giống như điện giật quỷ thần xui khiến duỗi ra ngón tay của mình, cùng quấn với ngón út mảnh khảnh của cô
“Ngoéo tay treo cổ, một trăm năm không cho bội ước .” Cô chu môi, nghiêm túc nói.
Ngoéo tay treo cổ, một trăm năm không cho phép bội ước .
Ngay cả lời nói mờ ám, đều giống nhau như đúc!
Long Thiểu Tôn khó có thể tin, chỉ cảm thấy khí chất ở trên người cô càng ngày càng giống Phỉ Phỉ.
Một lát sau, Đường Dĩ Phi coi như là rất quen thuộc với anh, không còn câu nệ giống như trước kia, mà Long Thiểu Tôn cũng đè nén xuống hnghi hoặc dưới đáy lòng, sắc mặt ôn nhu mà nhìn cô gái trước mắt.
Cô không phải Phỉ Phỉ, nhưng cô khiến anh vui vẻ không kém so với Phỉ Phỉ .
“Học trưởng, em phải làm sao mới liên lạc với anh đây?” Đường Dĩ Phi từ trong túi lấy điện thoại ra, hỏi số điện thoại di động.
“802 1953 7 .”
Nữ sinh bình thường dù có thế nào cũng không có được số điện thoại của Long học trưởng đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.