Chỉ là hắn mãi không ban chỉ, Lý thái y cũng chẳng dám tự ý động thủ.
Hắn tự nhốt mình trong Dưỡng Tâm điện, uống rất nhiều rượu, say mèm đến mất hồn.
Chu Thời Giản đến tìm ta lúc ta đang thêu hoa.
Nó lo lắng đến mức mặt mày tái mét: “Di nương, người hãy đến khuyên phụ hoàng đi.”
Ta khẽ cười: “Điện hạ tìm lầm người rồi. Hoàng hậu nương nương mới là tâm đầu ý trọng của Bệ hạ.”
Chu Thời Giản khựng lại, thần sắc phức tạp: “Vì sao người lại bắt đầu gọi ta là điện hạ?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa mà xa cách: “Có gì bất ổn sao?”
Nó nhíu mày: “Trước kia người luôn gọi con là Giản nhi.”
Ta nhạt giọng: “Trước kia là bổn cung không hiểu quy củ, thất lễ với điện hạ.”
Chu Thời Giản nghẹn lại, không nói thành lời.
Một lúc sau, nó lúng túng đưa ống tay áo đến trước mặt ta: “Di nương, tay áo con rách rồi.”
Ta nhìn qua một cái, lập tức gọi cung nữ đến: “Ngươi khéo tay, đến vá giúp Đại hoàng t.ử đi.”
Chu Thời Giản đột ngột đẩy nàng ra, đôi mắt hoe hoe đỏ, giọng đầy nôn nóng:
“Di nương, rốt cuộc người sao vậy?”
“Trước kia y phục của con rách ở đâu, đều là người tự tay khâu lại. Dù bệnh cũng cố làm cho con.”
Đúng thế, ngày trước ta một lòng vì nó.
Ta lắc đầu: “Bổn cung tuổi đã lớn, mắt kém, mong Đại hoàng t.ử thông cảm.”
“Vả lại, bổn cung còn mang thai, không tiện quá sức.”
Chu Thời Giản trợn tròn mắt: “Người… lại m.a.n.g t.h.a.i ư?”
Ánh mắt nó nhìn xuống bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819018/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.