Hắn bóp cổ ta, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Ta ra sức lắc đầu, cho đến khi nước mắt hấp hối rơi xuống bàn tay hắn.
Chu Cảnh Nhiên bỗng nới tay, kéo ta vào trong lòng, siết chặt.
Rồi vừa hôn, vừa xé y phục ta.
Ta không dám phản kháng nữa, chỉ có thể nức nở:
"Đừng… đừng ở đây…"
"Sang… phòng bên…"
"Ngay tại đây."
Giọng Chu Cảnh Nhiên lạnh lùng đến tàn nhẫn:
"Không phải rất thích sống ở đạo quán này sao? Thế thì để chân nhân nhìn ngươi hầu hạ trẫm."
Hắn thắp nến.
Ánh sáng u ám chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của ta và chân nhân.
Hai tay ta bị vặn ra sau, thân thể khom xuống trước án thờ, chỉ biết nghẹn ngào lắc đầu.
Mưa đã tạnh bớt.
Ý thức ta dần mơ hồ, chỉ cảm giác hắn ôm ta vào lòng, vuốt nhẹ môi ta.
"Trẫm không ép người."
Hắn lại giống gã đế vương uy nghi ấy, vừa hôn ta, vừa hờ hững nói:
"Là ngươi muốn theo trẫm hồi cung, hay muốn trẫm đêm nào cũng đến đạo quán?"
Ta mệt mỏi tựa lên vai hắn, không đáp.
Chợt bên tai vang lên tiếng hét the thé: "Hôn quân!"
Ta giật mình ngẩng đầu.
Lý trắc phi lao ra từ cửa nhỏ cạnh án thờ, tay nắm chặt một chiếc kéo, đôi mắt đỏ như máu.
Chu Cảnh Nhiên che chắn cho ta, nhíu mày đá nàng văng ra.
Một mũi tên lạnh xé gió bay vào, ghim nàng xuống đất.
Cửa điện bật mở, ám vệ của Chu Cảnh Nhiên ào vào như bão.
Ta đẩy hắn ra, chân tay lạnh buốt, bò đến bên Lý trắc phi.
May thay,chưa c.h.ế.t.
Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uc-kim-duong/4819017/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.