Thành Khải lại gần cái nôi, bên trong có một mảnh giấy nhỏ có nội dung như
sau.
Đứa nhỏ đã được 8 tháng tuổi, hiện tại chưa có tên, sinh ngày 2 tháng 12 ai có duyên xin nuôi nấng bé dùm tôi, khi bạn đọc được tấm giấy này thì tôi mẹ đứa nhỏ cũng đã về nơi xa nhất của đời người rồi. Cảm ơn và xin lỗi. '
Thành Khải lẳng lặng nhìn Tư Mộ, cậu nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn Thành Khải hoang mang nói.
- V-vậy giờ làm gì đây....để lại hay đem về? Để lại thì có ác quá không.?
Tư Mộ muốn để lại cũng không đành lòng, Thành Khải cũng không nhẫn tâm đến thế, cả hai lặng lẽ nhìn nhau rồi bế đứa nhỏ lên xe, trong vòng tay của Tư Mộ em bé ngủ say như quên cả thế giới tàn nhẫn này.
Đứa bé có mái tóc màu đen huyền, sống mũi cao và đôi môi nhỏ chúm chím với hai chiếc má hơi mũm mĩm chút ít. Đứa bé đẹp như một cánh sen hồng, vừa đẹp vừa thuần khiết, sau này sẽ là một mỹ nhân vì bé ấy là con gái.
- Anh không ngại lo thêm một tiểu em bé đâu mà, có con bé rồi thì sau này không cần nhận nuôi con nữa. #Thành Khải
Khi Thành Khải thấy Tư Mộ có chút lo lắng và nghĩ ngợi nên anh nói để cậu yên tâm, Thành Khải đã có tâm tư nhận nuôi con từ khi trước nên việc này cũng quá trùng hợp rồi.
Về đến nhà Tư Mộ bế đứa nhỏ vào phòng ở tầng 1, đặt đứa nhỏ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uat-han/3620051/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.