Buổi sáng lại đến, sóng vỗ như những tiếng báo thức, từng cơn sóng lạnh lẽo đánh dạt vào bờ cát mịn màng, Bình Minh dần ló dạng ở nơi cuối cùng của biển cả. Một ngày mới tuyệt đẹp của người dần nơi đây đã đến, ngư dân đã ra biển và trở về với chuyến lợi phẩm trong tay.
Tư Mộ vẫn say trong cơn mê ngủ mặc kệ sự ồn ào ngoài kia, sự thật thì là dậy không nổi thôi. Tư Mộ chợt nghĩ đến những nơi mình có thể đi chơi thì một động lực nào đó thoi thóp trong người cậu, thể lực lại dồi dào, mí mắt động đậy hé mở.
- Em dậy rồi à?
Thành Khải nhìn vào những vết tích sau đêm qua anh để lại thì tự hào vô cùng, Tư Mộ nhìn Thành Khải xong quay mặt đi chỗ khác chùm chăn muốn ngủ tiếp nói.
- Em không nói chuyện với anh nữa đâu.
Lời nói vừa thốt ra Thành Khải liền bất lực kéo cậu về phía mình mà ôm, lại một lần nữa phải năn nỉ xin lỗi tiểu bảo bối của mình. Thành Khải xuống giường trước để bế Tư Mộ đi súc miệng rửa mặt và thay đồ.
Tư Mộ đứng trên ban công phòng mà ngắm nhìn biển lạnh buổi sáng, làng nước xanh nhìn thật lạnh lẽo làm sao, gió buổi sáng thật êm dịu và thoải mái, gió nhẹ làm sống cũng dịu dàng nồng ấm mà dạt dào ào ạt.
Tiểu bảo bối của anh ở đây thì anh ở đâu? Đương nhiên là ở bếp rồi, Thành Khải chuẩn bị bữa sáng cho cả 2 ở dưới bếp còn Tư Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uat-han/3620050/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.