Thành Khải hơi lo lắng khi nghe thấy lời nói của Tư Mộ, anh dịu giọng nói.
- Em xuống dưới công ty đợi anh, anh sẽ nhanh chóng xuống với em rồi chúng ta về nhà nhé?
Tư Mộ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ cho Thành Khải yên tâm, cậu mở cửa bước ra ngoài không quên đóng cửa lại trả sự riêng tư của Thành Khải và Tịch Nhiễn. Bước chân của Tư Mộ nặng nề, đầu óc đang suy nghĩ nhưng chỉ có trống rỗng mà thôi. g°
Bên trong phòng Tịch Nhiễn đang nở một nụ cười manh rãnh, lật mặt 180 độ cậu ta tỏ vẻ đáng yêu, dễ thương, dễ chìu mà nhẹ giọng hỏi.
- Thành Khải, nói thật với em đi nó chỉ là kẻ thay thế thôi đúng không? Người anh thật sự yêu là em đúng không anh?
Thành Khải không lại ghế ngồi mà vẫn đứng yên tại chỗ lúc nói chuyện với Tư Mộ, anh tỏ vẻ thái độ không thích ra mặt giọng khó chịu trả lời.
- Yêu con mẹ chứ yêu, em ấy không phải kẻ thay thế mà là chính thất, hiểu không? Hiểu rồi thì biến mà chưa hiểu thì cút.
Anh dừng lại rồi khẽ nhíu mày đôi mắt anh sâu và nguy hiểm hơn nhìn về phía Tịch Nhiễn rồi nói tiếp.
- Tốt nhất là nên yên phận và cút về nước đi. Tôi về đây, tránh xa Diệp Tư ra, đụng vào em ấy là không xong với tôi đâu.
Nói rồi Thành Khải quay lưng đi về phía cánh cửa bỏ lại Tịch Nhiễn tay đang run lên vì sợ hãi ánh mắt của Thành
Khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uat-han/3584656/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.