Chương trước
Chương sau
Thời điểm khi ta còn nhỏ, phụ thân thường dẫn ta vào cung chơi, hoàng hậu rất thích ta, nhưng ta cùng với Lương Ngọc bình thường tiếp xúc cũng không nhiều do hắn đều phải ngồi học ở trong thư phòng, mà ta thì lại chơi đùa cùng với các công chúa ở ngự hoa viên.

Cô mẫu của Thẩm Uẩn là phi tử của Hoàng thượng, tính tình nhu nhược mềm yếu, cũng thường mang Thẩm Uẩn vào chơi. Do tiếp xúc nhiều, mối quan hệ giữa ta với Thẩm Uẩn cũng ấm dần lên.

Lúc còn nhỏ ta cao hơn Thẩm Uẩn, ỷ vào cái này mà ta luôn luôn khi dễ hắn, không biết ta đã đánh nhau gây sự với hắn bao nhiêu lần, thậm chí còn đòi Hoàng hậu nương nương phải vì ta mà chủ trì công đạo.

Về sau lớn lên cũng không thường vào cung nữa, nhưng cũng thường xuyên có cơ hội gặp Thẩm Uẩn. Nghe hý kịch ở vườn hoa lê, đi lễ Phật ở chùa Chung Sơn, thậm chí đi dạo phố ngắm đèn hoa đăng cũng có thể gặp được hắn.

Mối tình đầu thưở sơ khai, đầu óc ngoại trừ hình bóng Thẩm Uẩn ra không còn chứa được ai khác, chỉ tiếc là tình yêu thời thanh xuân đó lại không chống lại được thế sự vô thường.

Thẩm Uẩn rời đi ba tháng và trở lại vào tiết Thượng Nguyên. Trong ba tháng hắn rời đi, không có ngày nào là ta có thể an giấc, ngày ngày trong ngóng hắn bình an trở về.

Lúc hắn thắng trận khải hoàn trở về kinh, Đế Hậu ở cửa thành thân nghênh.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn mang ngân giáp, bội kiếm đeo bên hông, bước trên chỉ riêng mà đến. Quả nhiên là thiếu niên lang mà ta đã nhìn trúng, chưa từng làm ta phải thất vọng mà.

Ta nhân danh Đế Hậu, bên trong vô số những phần thưởng phong phú mà Lương Ngọc ban cho hắn, đã thêm vào rất nhiều châu báu, tơ lụa và cả bùa bình an.

Lần này hắn lập được quân công hiển hách, được đề bạt làm tướng quân, khó có thể đảm bảo sau này Lương Ngọc sẽ không thể điều hắn ra biên quan một lần nữa. Vậy nên ta chỉ có thể đem tâm ý của mình rót vào những tấm bùa bình an lẫn vào bên trong.

“Xắn Xắn, đến đây nào.” Lương Ngọc gọi ta đến thư phòng.

“Bệ hạ”. Tôi cúi người hành lễ.

Lương Ngọc đỡ ta đứng dậy, kéo ta đi đến trước án thư. Bày ở trên đó đều là chân dung của các thế gia nữ tử.

“Bệ hạ muốn tuyển tú sao?” Ta nhìn kỹ những bức chân dung trên đó, quả nhiên đều là mỹ nữ.

Ta không để ý rằng Lương Ngọc vẫn tiếp tục nhìn ta.

“Không phải, đây là để chọn lựa thê tử cho Thẩm tướng quân.”

Ta lập tức đóng băng tại chỗ.

Lương Ngọc đến bên ôm lấy ta, thì thầm nói khẽ bên tai ta: “Xắn Xắn, ta có nàng là đủ rồi.”

Vậy nhưng ta lại chỉ cảm thấy tay chân rét run, hơn nửa ngày mới có thể nặn ra một nụ cười để ứng phó.

“Hôn phối của Thẩm tướng quân hẳn phải do Thẩm quốc công phu nhân lo liệu, chúng ta nhúng tay vào như thế này có tốt không?”

“Trẫm dự định ra mặt để chọn một vị lương thê cho hắn, thứ nhất là để biểu thị tâm ý của Hoàng gia chúng ta, lo lắng quan tâm đến cuộc sống của thần tử, thứ hai là cũng có thể lôi kéo Thẩm gia.”



Ta đã gả cho người khác, hiện giờ hắn cũng nên có hôn phối, ta thực sự không có tư cách để phản đối tràng hôn sự này.

Cuối cùng ta vẫn không thể chọn được một thê tử nào cho hắn, mấy bức chân dung trên án ta không cần nhìn nhưng trên cơ bản những người đó ta đều quen biết. Thế gia trong sạch, đánh đàn vẽ tranh, cư xử lễ độ.

Sau vẫn là Lương Ngọc có chủ ý, lựa chọn Tam tiểu thư của Tấn An bá.

Ta cắn môi gật đầu, trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc trước đồng ý xuất giá. Tựa hồ như chỉ một giây sau là ta có thể đem bức chân dung kia xé nát vụn.

Hôm thánh chỉ ban hôn được đưa đến Thẩm gia, ta đang bồi mẫu thân đi đến chùa Chung Sơn lễ Phật. Tâm không yên tĩnh, tự nhiên niệm kinh không thành. Ta liền đến phía sau núi để đi dạo, lúc này, Thẩm Uẩn hẳn là đã lĩnh chỉ tạ ơn rồi.

“Nàng bởi vì ta mà lựa chọn lương thê cho ta?” Thẩm Uẩn, người đáng lý ra lúc này phải đang lĩnh chỉ tạ ơn, lại ngăn ở trước mặt ta.

Ta bị sự xuất hiện của hắn làm cho sững sốt, nhất thời không biết phải nên đáp lại như thế nào.

“Hoàng hậu vì vi thần mà lựa chọn lương thê?” Thẩm Uẩn bước từng bước đến gần ta, đôi mắt đỏ hoe.

“Tấn An bá rất coi trọng Thẩm tướng quân. Tam tiểu thư thục lương hiểu lễ, đây chính là lương duyên.” Ta đường đường chính chính trả lời.

“Hứa Kinh Xắn!” Thẩm Uẩn trực tiếp gọi thẳng tên họ của ta, ta thực sự chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy.

“Chỉ ngắn ngủi ba ngày khoa cử thôi, nàng đã thay lòng đổi dạ biến thành như vậy, Lương Ngọc có thực sự tốt không?”

Vừa nói hắn vừa đem ngọc bội trên tay ném mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Chỉ liếc mắt nhìn qua ta có thể nhận ra được, đó chính là ngọc bội ngày chúng ta định tình.

“Thẩm Uẩn!” Ta tức giận mắng hắn: “Ta chính là quý nữ của Thái phó, nếu phải gả nhất định phải gả cho người có gia thế hiển hách mới có thể xứng đôi được. Còn ngươi thi đỗ trạng nguyên thì thế nào, cũng chỉ là thoát khỏi cái bóng của gia tộc truyền thừa mà thôi.”

“Lại nói, trước đó ta không hề thực sự thích ngươi, lúc ấy chỉ là nể tình mối quan hệ trước đó của hai chúng ta, sợ ảnh hưởng đến việc tham gia khoa cử của ngươi ta mới không có cự tuyệt. Nhưng mà bây giờ ta và Bệ hạ tình nghĩa sâu đậm, Thẩm tướng quân cũng tiền đồ như gấm. Thỉnh ngài hãy tự trọng!”

Ta nói xong liền bước đi không thèm quay đầu lại, ta sợ rằng chỉ lưu lại thêm một khắc nữa thôi, vẻ ngụy trang trên mặt ta ngay lập tức sẽ bị lật tẩy.

Bởi vì ta biết rằng ám vệ của Lương Ngọc ở cách đó không xa, đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta.

Đi vào sương phòng, ngoại trừ Tiểu Nhu đang đứng ở bên ngoài, bốn bề vắng lặng, những sợi dây thần kinh đang căng chặt trong đầu ta mới có thể buông xuống, yên lặng rơi lệ.

Ngày chính mình xuất giá, ta đã đã xác định mình không còn đường lui nữa rồi, chẳng thà tranh thủ cơ hội này cắt đứt sạch sẽ, giải quyết hết thảy nhớ nhung cho dù có làm cho hắn hiểu lầm đi chăng nữa.

Vậy nhưng, cảm giác này thực sự rất khó chịu, ta ngang ngược đẩy hắn ra, còn không bằng bị đao lăng trì cho thống khoái.

Ta cũng cảm giác được Lương Ngọc đã bắt đầu có ý thăm dò rồi, tính tình hắn trời sinh đa nghi, ta một bước cũng không thể đi sai.

Đến khi ta trở về hoàng cung, Lương Ngọc đang ngồi chờ ta.

“Bệ hạ.” Ta đoán tất cả những chuyện xảy ra hôm nay hắn đã biết hết.

“Xắn Xắn.” Hắn ôm lấy ta, vùi đầu vào hõm cổ ta: “Chúng ta có hài tử đi.”

Cái gì? Hắn không hỏi ta bất cứ điều gì về Thẩm Uẩn sao? Trên đường trở về ta đã suy nghĩ cách ứng đối, luyện tập trong đầu vô số lần.

Đến khi hồi thần lại, ta đã bị Lương Ngọc ôm đến trên giường rồi.

“Bệ hạ, thần thiếp còn chưa tắm rửa đâu.” Ta đè tay hắn đang muốn cởi quần áo của ta ra.

“Xắn Xắn như thế nào ta đều thích.”

Không để ta nói thêm một lời nào, hắn đã đặt lên môi ta một nụ hôn.

Mặc dù ta chưa bao giờ kháng cự hắn cùng ta làm chuyện phu thê, nhưng cũng không hứng thú lắm, chỉ đáp lại cho có lệ.

Thậm chí đôi lúc tình nồng nhất, ta lại còn nghĩ đến Thẩm Uẩn.

Ta cùng Thẩm Uẩn chưa từng có tiếp xúc da thịt, chỉ có lúc đi dạo phố ngắm hoa đăng, trong biển người chen chúc, hắn lo lắng ta bị đoàn người xô đẩy nên vô thức cầm lấy tay ta, ta cũng nắm lấy tay hắn. Đến sau khi phản ứng lại, ta với hắn cùng đỏ mặt, đến vành tai của hắn cũng đỏ cả lên. Nhưng từ lúc đó hai chúng ta không buông tay ra nữa, ở giữa biển người, chúng ta vụng trộm nắm tay nhau cho đến lúc trở về mới thực sự tách nhau ra.

Ta thực sự không nghĩ đến việc vì Thẩm Uẩn mà thủ tiết, cũng chưa từng vì Lương Ngọc mà hồi tâm chuyển ý. Ta thật sự quá bất trung trinh.

Lúc ta tỉnh lại thì Lương Ngọc đã lên triều rồi, đợi ta rửa mặt xong, tính toán thời gian thì cũng đến giờ hạ triều.

Lúc ta đang ăn sáng, tổng quản thái giám hầu hạ Lương Ngọc đột nhiên cầu kiến.

“Nương nương, Thẩm tướng quân trên đại điện công nhiên kháng chỉ khiến cho Bệ hạ tức giận. Hiện giờ Thẩm tướng quân vẫn đang quỳ trước đại điện không chịu nhượng bộ, Hoàng thượng cũng giam mình trong ngự thư phòng, xin nương nương nhanh nhanh đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi ạ.”

Hôm qua ta đã buông ra những lời tuyệt tình đến như thế, không nghĩ tới Thẩm Uẩn đồ cứng đầu này vẫn kháng chỉ.

Hành động này sẽ phải chịu bao nhiêu miệng lưỡi đổ vào đây? Giành được chiến công nên tự ngạo, không biết trời cao đất rộng gì đó!

Khi ta đuổi tới ngự thư phòng, Lương Ngọc vẫn còn đang răn dạy Thẩm Uẩn trước mặt Tấn An bá, bảo rằng hành động của hắn quá bốc đồng và liều lĩnh.

“Bệ hạ bớt giận.”

Ta biết tình huống bây giờ rất khó giải quyết, Thẩm Uẩn bây giờ không chỉ làm mất mặt Hoàng thượng, mà còn làm cho Tấn An bá khó xử, Tam tiểu thư bị người cự tuyệt mất hết danh tiếng.

“Tấn An bá, việc tứ hôn này là do bản cung và Hoàng thượng suy xét chưa chu toàn. Ta cùng Thẩm tướng quân từ nhỏ có quen biết, cũng biết rằng tính tình hắn ngang ngược, đến bây giờ làm việc càng không có phép tắc gì hết. Bản cung hồi còn khuê các đã từng có giao tình với Tam tiểu thư Bá phủ, nàng đối xử với mọi người dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng thấu tình đạt lý. Thẩm tướng quân chưa chắc đã là lương nhân của Tam tiểu thư.”

Tấn An bá trực tiếp quỳ gối xuống đất.

“Khởi bẩm Bệ hạ, nương nương, mối hôn sự này vốn là do Hoàng gia tứ hôn, hoàng ân cuồn cuộn, thần không dám không nghe theo. Nhưng mà bao nhiêu thế hệ Từ gia chúng ta đều là quan văn, mặc dù Thẩm tướng quân chiến công hiển hách, Từ gia chúng ta cũng không đành lòng để ái nữ chịu đựng nỗi nhục nhã như thế này.”

“Chuyện này quả thật là đã làm ủy khuất Tam tiểu thư rồi, nếu Tấn An bá nguyện ý, bản cung xin nhận Tam tiểu thư làm nghĩa muội, sẽ lấy công chúa chi lễ để chọn một phu quân vừa ý.”

Ta ngược lại quỳ xuống trước mặt Lương Ngọc: “Mong Bệ hạ thành toàn.”

“Xắn Xắn, nàng đây là làm gì?” Lương Ngọc đỡ ta đứng lên.

“Hết thảy đều theo lời Hoàng hậu nói. Chỉ cần Tấn An bá nguyện ý, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ. Về phần Thẩm tướng quân, trẫm chắc chắn sẽ cho Tấn An bá một câu trả lời thỏa đáng.”

“Vi thần cảm tạ long ân.”

Lương Ngọc đích thân tiễn Tấn An bá lên xe ngựa.

Trong lòng ta nóng như lửa đốt, kháng chỉ là một chuyện có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng việc làm của Thẩm Uẩn lúc này, là đang khiêu chiến hoàng uy, lại phải lo lắng cho thể diện của Tân An bá phủ. Mặc dù thế hệ Tân An bá phủ đều là quan văn thanh lưu, hiện nay là có suy thoái nhưng những chuyện như bái tướng hay thái miếu…

“Xắn Xắn.”

Ta đang suy nghĩ đến xuất thần, không nhận ra Lương Ngọc đã đi tới trước mặt.

“Bệ hạ muốn xử trí Thẩm tướng quân như thế nào?”

“Xắn Xắn có đối sách nào không?”

Lương Ngọc hỏi ngược lại, tuy rằng trên môi vẫn nở nụ cười nhưng trong mắt lại không có một tia cảm xúc.

Vẫn còn thăm dò ư?

“Nếu đã được thụ phong là tướng quân, thì hãy để hắn tiếp tục phòng thủ biên cảnh đi. Đợi thêm vài năm nữa mọi chuyện lắng xuống, mới để cho hắn hồi kinh.”

Đây đã là đề nghị tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra để bảo vệ hắn lúc này.

“Vẫn là Xắn Xắn lan tâm huệ chất.” Lương Ngọc tựa hồ rất hài lòng với đề nghị này.

“Thẩm tướng quân dĩ hạ phạm thượng, không coi ai ra gì. Nể tình lập công giết địch ở bên cảnh, đặc phái đi biên cương để phòng thủ biên quan, trong vòng ba năm không được phép trở lại kinh đô.”

Ta một thân một mình đến chùa Chung Sơn lễ Phật, nói với Lương Ngọc rằng ta đến đó cầu xin một đứa con.

Thực ra ta đã cầu xin thêm một lá bùa bình an cho Thẩm Uẩn.

Biên quan lạnh thấu xương, xung quanh còn có quân giặc. Hắn vốn là một người từ nhỏ chỉ đọc sách thánh hiền, bây giờ lại thành kẻ nhiều năm tay cầm binh khí, sinh hoạt thiếu thốn ăn bữa hôm lo bữa mai.

Ta lấy danh nghĩa của Tam tiểu thư phủ Tấn An bá, đem phù bình an đến Thẩm quốc công phủ, trên tờ giấy viết chính là: Tuy không nên duyên vợ chồng, chỉ mong người bình an.

Ta cho rằng hành động của mình một giọt nước cũng không lọt, nhưng rồi vẫn bị Thẩm Uẩn ngăn lại ở sương phòng.

Mấy bức tường của chùa này vô dụng vậy sao? Tường đã ngăn không được hắn, vậy thì những thị vệ kia đâu, Lương Ngọc tốn công nuôi mấy người đó vô ích à?

Ta bị Thẩm Uẩn đè lên ghế không thể nhúc nhích được, rất tức giận.

Thủ đoạn bị người vạch trần, càng tức giận hơn.

“Thẩm tướng quân chớ có tự mình đa tình, bản cung chỉ là đi cầu xin một đứa con, cũng không cần phải cực khổ cầu cái bùa bình an này làm gì.” Miệng ta vẫn cứng rắn như vậy.

“Thật sao? Vậy tờ giấy này thì sao? Chỉ cần nhìn thoáng qua ta có thể nhận ra được nét chữ của nàng.”

Ta bất cẩn rồi, lúc viết xuống mấy dòng chữ này ta không kìm nén được tâm tình mà nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nét chữ của ta là do Thẩm Uẩn một tay chỉ dạy. Bởi vì phụ thân ta bận rộn với việc dạy học cho Thái tử, mà Thẩm Uẩn lại viết chữ đẹp, nên để tránh bị phu tử mắng, ta đã nhờ Thẩm Uẩn dạy cho ta, sau đó cũng học được từ hắn bảy tám phần.

Ta không còn gì để nói.

“Xắn Xắn, trong lòng nàng có ta.” Thẩm Uẩn thấy ta không phản bác, dường như càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng: “Nàng đi theo ta đi, cho dù có bị bắt lại thì vũ lực của ta cũng có thể bảo hộ nàng chu toàn.”

Nếu như ta chỉ là Hứa Kinh Xắn, ta đã bỏ đi cùng hắn từ lâu rồi, nhưng phía sau ta còn có cả Hứa gia.

“Ngươi có thể bảo hộ cho ta, nhưng ngươi có thể bảo hộ cả Hứa gia không?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Lương Ngọc từ trước đến nay không hiển lộ sự tức giận ra bên ngoài, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn. Nếu bây giờ chúng ta rời đi, làm sao ngươi biết hắn sẽ đối đãi với hai nhà Hứa Thẩm như thế nào?”

Thẩm Uẩn ngoại trừ vị trí tướng quân của mình, cái gì cũng không có. Hai người họ không thể nào có thể tiêu sái bỏ đi như thế được.

“Ngươi cho rằng tại sao ta lại nguyện ý bị vây khốn trong hoàng cung, ngươi và ta có thể rời đi, nhưng Thẩm gia có thể đi sao, còn Hứa gia phải thoát thân như thế nào. Hứa gia đã đi theo Lương Ngọc bao nhiêu năm, đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, lẽ nào chỉ bởi vì ta mà toàn bộ đổ sông đổ bể sao?”

Ta từng chút một cảnh tỉnh hắn.

“Ta và ngươi từ lâu đã mỗi người một ngả rồi, ngươi cũng căn bản không thể bảo hộ được ta. Lấy năng lực của ngươi bây giờ, Lương Ngọc bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đầu của ngươi.”

“Đừng có tới tìm ta nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.