Đây là câu cuối cùng ta để lại cho Thẩm Uẩn trước khi hắn rời đi.
Ta ở tại chùa Chung Sơn trai giới ba ngày rồi mới bãi giá hồi cung.
“Xắn Xắn để cho ta đợi thật lâu.” Lương Ngọc mấy ngày nay có chút hốc hác tiều tụy, dưới mắt thâm quầng.
“Bệ hạ mấy hôm nay ngủ không ngon giấc sao?”
“Ta nhớ Xắn Xắn đến không ngủ được.”
Không lâu sau đó, ta mang thai, Hứa gia lại có thêm một chỗ để dựa vào.
Lương Ngọc rất vui vẻ, ngày ngày bồi tiếp ta. Hậu cung rất ít người, hắn đăng cơ đã hơn một năm rồi nhưng vẫn không tuyển tú, ta cũng từng khuyên nhủ mấy lần.
Mỗi lần như thế Lương Ngọc đều nói: “Có nàng là đủ rồi.”
Ta cũng không thể nói cái gì thêm nữa, đối với ta, thực sự hắn cực kỳ dịu dàng.
Thế nhưng ở gần vua như gần cọp, điều này ta hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Ta đã gặp qua dáng vẻ Lương Ngọc giết người mà không đổi sắc mặt. Xử lý loạn đảng, bắt gian thần, lật lại bản án cũ, căn cơ cũng dần dần ổn định lên, triều đình không người không phục.
Cuối cùng mà ngày mà ta lo sợ nhất đã đến. Đúng vào ngày ta hạ sinh, phụ thân ta bị cách chức tống vào ngục, toàn bộ Hứa gia bị cấm túc.
Ta chỉ biết được vào mấy ngày sau đó.
Ta quỳ gối trước cửa ngự thư phòng, chính là vào tháng chạp lúc mùa đông khắc nghiệt nhất.
Khi đó thân thể ta sau khi sinh xong vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uan-xan/2628967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.