Ngọc Nhi bước vào Runam cafe trong tâm trạng rất vui tươi, háo hức. Bỏ qua mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, Ngọc Nhi chỉ đang đảo quanh để tìm kiếm một hình bóng thân thuộc mà cô từng ngày mong nhớ. Vừa thấy Khánh Hoàng là đã lao vào ôm không cần biết trời đất ở đâu cả. Vẫn là con người ấy, vẫn là bờ vai rộng để cô dựa dẫm đấy mà sao có cái gì khác khác, có cái đó gọi là khoảng cách, có cái gì đó gọi là xa lạ. Cô vẫn cứ tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cô sau 2 năm xa cách. Cô cứ nghĩ như trước kia, dù là bất cứ nơi đâu mà cô ôm anh thì anh cũng sẽ ôm lại. Nhưng không, anh không những không ôm lại mà còn cau mày nói:
- Em bị sao vậy? Mọi người đang nhìn kìa!
- Em...em xin lỗi!!!- Nhi nhỏ giọng, nghe thôi mà cũng thấy có gì bị hụt hẫng và tổn thương. Vừa kéo ghế ngồi xuống Nhi vừa nghĩ: "Khác quá...Sao khác quá?! Trước kia có bao giờ anh ấy nổi cáu với mình đâu mà bây giờ lại...Chẳng lẽ...Không đâu...Nhất định không phải vậy đâu!!! Anh ấy đã hứa sẽ ở bên mình mãi mãi mà. Đúng rồi...Không phải vậy đâu...". Mặc dù đã cố nghĩ khác nhưng trong lòng vẫn lo lắng không nguôi. Cô rất yêu anh và...cô cũng rất sợ mất anh. Anh là cả cuộc sống của cô, nếu anh không ở bên cô nữa thì không biết cô cósống nổi không.
- Chúng ta chia tay đi!- Khánh Hoàng nói với một giọng hết sức dõng dạc và dứt khoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-thi-cu-the-forever-alone/2345666/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.