- Còn năm phút, còn năm phút nữa…
Trong miệng cắn bánh quẩy vừa mua, Diệp Tiểu Manh chạy dọc theo hành lang lớp học, mái tóc thắt kiểu đuôi ngựa xinh đẹp vung vẩy sau lưng, phảng phất như tràn đầy sức sống.
- Kịp rồi kịp rồi, ai nha…
Vừa rẽ góc hành lang còn chưa kịp dừng chân, Diệp Tiểu Manh liền đụng mạnh vào thân thể một người.
- Đau quá, thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy.
Diệp Tiểu Manh xoa đầu gối, vội vàng xin lỗi người bị nàng đụng phải.
- Nhớ kỹ, không nên chạy nhanh trên hành lang.
Thanh niên vừa bị đụng vào đỡ mắt kính nói:
- Thế nào, không té bị thương chứ?
Thanh niên vươn tay ra định dìu Diệp Tiểu Manh.
- Không sao không sao, thầy Lưu, tôi đã trễ, xin đi trước.
Tiểu Manh vội vàng đứng dậy, tránh né tay của thầy Lưu, vội vàng chạy về hướng phòng học.
Thầy Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Tiểu Manh, đỡ lấy mắt kính gọng vàng, liền xoay người đi về phòng giáo viên.
- Hô, đụng vào ai không đụng, lại đụng vào hắn.
Ngồi lên trên ghế, Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa nói thầm.
Thầy Lưu mới chuyển tới ba tháng trước, vóc người vừa suất khí vừa trẻ tuổi, nói chuyện khôi hài hóm hỉnh, ở trong trường học rất có nhân khí. Không chỉ mấy cô giáo còn chưa xuất giá thích nói chuyện cùng hắn, có rất nhiều nữ sinh trong trường cũng xem hắn như thần tượng.
Nhưng không biết tại sao Diệp Tiểu Manh không ưa hắn, cũng không nói được nguyên nhân vì sao, chỉ cần đi tới gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/191834/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.