- Đem ta khóa lại chính là hỗn đản ngươi đó.
Cô bé rốt cục không tự chủ được phẫn nộ, rít gào kêu lên:
- Ngươi muốn chết ta không để ý, nhưng đừng kéo ta cùng chôn cùng. Cởi bỏ cho ta, hiện tại!
- Được được được, ngươi đừng nên tức giận thôi.
Tuy rằng bạch hồ không biết vì sao cô bé lại giận dữ, nhưng nàng nhìn ra được nguyên nhân là tại mình.
- Chỉ cần nghĩ là được sao? Vậy...mở?
Chẳng qua chỉ vừa chuyển ý niệm, giống như khối băng bị ném vào trong lò lửa thiêu đốt hừng hực, gông xiềng bắt đầu hòa tan, trong nháy mắt đã biến thành vũng nước.
- Di? Thật sự là thành công đâu!
Bạch hồ phát ra tiếng than thở kinh ngạc:
- Không nghĩ tới ta còn có tiềm chất làm siêu năng giả...
- Ngu ngốc...
Cô bé trừng mắt liếc bạch hồ, sau đó nhấc chân lên.
- Cởi bỏ trên chân, lưng cùng ngực, đều cởi ra đi...
Một chân đã hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ có thể dựa vào một chân đứng thẳng, Minh Diệu có chút chật vật. Đối mặt với sát thần thương liên tục bắn tới, nếu như muốn dựa vào một chân dùng Hư Bộ căn bản là chuyện không thể nào. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào Hoài Tố biến thành tấm chắn che chở mà không ngừng thối lui về phía sau. Trên tấm chắn đã hiện đầy những vết rách nho nhỏ, theo thanh âm Hoài Tố không ngừng hô hoán trong đầu Minh Diệu cũng biết chỉ sợ không chống đỡ thêm được bao lâu. Hiện tại hắn đang cần gấp có người giúp đỡ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413897/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.