Chương trước
Chương sau
- Sao lại thế này?
Không đợi Alie kịp hạ xuống đất đứng vững, Ada đã tiến lên hỏi:
- Quân đoàn La Sát tựa hồ...
- Viện quân của chúng ta đã đến!
Alie đã khôi phục được một ít lực lượng, sắc mặt cũng không đến nỗi tái nhợt như trước đó, thậm chí còn có chút ít hồng nhuận.
- Lão hồ ly kia mang theo thành viên trưởng lão hội Huyết tộc tới cứu viện!
Trường thương trong tay Tần Khai giống như linh xà, đầu thương bám theo từng mảnh máu tươi. Một người tung hoành trong đàn La Sát giống như đi vào chỗ không người, thu gặt lấy đầu La Sát như cắt cỏ. Nhìn phó hội trưởng dũng mãnh phi thường, những thành viên hiệp hội thần quái cũng sĩ khí đại chấn. Bị bức lui liên tục một lần lại một lần, cuối cùng đã đi tới nông nỗi không cách nào thối lui được nữa. Phía sau chính là nội thành, bọn họ đã sớm ôm ý niệm liều chết thủ hộ phòng tuyến cuối cùng này. Nhưng từ sau khi phó hội trưởng gia nhập chiến đoàn, phòng tuyến của họ cũng không còn tiếp tục thối lui, thậm chí còn tiến được lên phía trước.
Sắc mặt Tần Khai trầm ổn, nhìn qua tựa hồ như đang chuyên tâm vũ động trường thương trong tay, nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập mênh mông. Võ nghệ gia truyền của Tần gia là kiếm pháp, nhưng Tần Khai từ thuở nhỏ đã không thích luyện kiếm, trước kia hắn thích đọc Tam Quốc, sùng bái nhất chính là Triệu Tử Long. Đối với hắn mà nói, kiếm pháp tuy rằng sắc bén, nhưng lại thiếu đi khí phách. Còn hơn những hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, hắn thật ra càng thêm hi vọng mình là một vị tướng quân liều chết sa trường. Vì cá tính quật cường hắn bỏ qua không luyện kiếm pháp mà chuyên tâm luyện thương, thật không ngờ ngày hôm nay đã có công dụng.
- Chiến thống khoái!
Đem trường thương trong tay hoành ngang quét tới, Tần Khai lại hét lớn một tiếng xông vào La Sát đàn phía trước.
...
Đem Hoài Tố hóa thành tấm chắn bên người, Minh Diệu chỉ có thể không ngừng thối lui ra phía sau. Trường thương đâm lên tấm chắn phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang thanh thúy. Tuy rằng sử dụng trường thương nhưng Eva lại dùng chẳng khác gì súng máy. Đối diện với đả kích điên cuồng như thế, Minh Diệu đừng nói là có thể phản kích, dù muốn bước đi cũng không làm được.
Máu trên đùi hắn không ngừng tuôn ra, vết máu kéo dài theo từng bước lui của hắn. Lúc này lần đầu tiên Minh Diệu cảm nhận được thất vọng, cũng là lần đầu tiên chờ đợi có người nào đó xuất hiện giúp đỡ mình một tay.
Có lẽ lời khẩn cầu trong lòng hắn làm cảm động thần linh, có lẽ nhân phẩm của hắn tích góp nhiều năm rốt cục bạo phát một lần, trong mơ hồ Minh Diệu chợt nghe được một thanh âm trầm thấp tru lên vang vọng thiên không!
Bên trong khu rừng cây tràn ngập sương mù dày đặc, một cô bé cùng một con bạch hồ cả người trắng như tuyết đang ngồi chung một chỗ. Cảnh tượng này đặt ở địa phương nào đều tràn ngập cảm giác ý thơ tốt đẹp, ngoại trừ cảm giác chán ghét bên trong đôi mắt cô bé hiện lên khi nhìn bạch hồ.
Bạch hồ nghiêng đầu, nàng cũng không rõ vì sao cô bé giống mình như đúc này vẫn luôn có địch ý mãnh liệt như vậy đối với mình. Lại nói tới hai người hẳn chỉ mới gặp mặt nhau vài lần mà thôi, mà mỗi một lần đều là ở trong mộng.
- Đừng có làm ra bộ dáng vô tội cùng diễn cảm ngu ngốc như vậy ở trước mặt ta!
Cô bé híp mắt lạnh lùng nói:
- Ta ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc trời sinh này của ngươi!
- Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, vì sao lại giống như bộ dáng của ta, cũng không biết vì sao mỗi lần ngươi đều phảng phất giống như gặp được kẻ thù khi nhìn thấy ta.
Bạch hồ vẫy vẫy đuôi, dùng khẩu khí hòa ái nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể vừa thấy mặt liền mắng chửi người a, làm như vậy là không đúng đâu.
- Ngươi không biết ta là ai?
Cô bé giống như bị ong chích vào mông, lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất:
- Ngươi lại không biết ta là ai? Ngươi làm như ngươi không biết ta là ai? Lẽ ra từ mười mấy năm trước ngươi cần phải hiểu ta là ai, nhưng hiện tại ngươi vẫn còn không biết?
- Ách...
Bạch hồ cúi đầu, tận lực suy tư:
- Việc này...ta đối với kiểu nói chuyện liên tục như vậy cũng không sở trường, cho nên...ngươi có thể nói chuyện chậm một chút được hay không?
Cô bé vẫn tiếp tục giằng co với bạch hồ như vậy, cũng không ai lên tiếng nói chuyện. Qua một lúc lâu, cô bé mới thở dài ngồi xuống.
- Ta bỏ qua, cùng loại người ngu ngốc như ngươi tức giận chỉ làm giảm chỉ số thông minh của ta mà thôi.
Cô bé cau mày, không thèm nhìn bạch hồ, chỉ nói:
- Từ giờ trở đi ngươi chỉ cần nghe, không được nói leo. Chỉ khi ta cần ngươi trả lời thì ngươi mới được nói chuyện, biết không?
- Nha!
Bạch hồ ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu vẫy đuôi, nhìn qua chẳng giống một con hồ ly mà lại càng giống một con chó con đang chơi đùa.
- Ta đang nghe, ngươi nói đi!
- Tóm lại bây giờ chúng ta đang rất nguy hiểm.
Cô bé dùng không ít khí lực mới có thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, chậm rãi nói:
- Tên ngu ngốc ngươi lại đem con quái vật kia nuốt mất, tuy rằng tên kia nhìn thật ghê tởm, nhưng lấy tình hình bây giờ bản thân ta càng hi vọng nó vẫn còn tại đây thì hơn.
- Nghe đây, nếu con quái vật kia đã bị hút đi ra ngoài, như vậy hiện tại đã chứng minh đối phương cũng không còn thứ gì ngăn cản sẽ đem chúng ta tiêu diệt!
Vẻ mặt cô bé nghiêm túc nhìn bạch hồ:
- Là chúng ta, không phải ta, cũng không phải ngươi, là hai người chúng ta. Hiểu rõ chưa?
- Không rõ!
Bạch hồ lắc đầu:
- Một câu cũng không hiểu!
- Với chỉ số thông minh ngu ngốc của ngươi, ta cũng không hi vọng ngươi nghe hiểu được.
Cô bé không chút khách khí nói:
- Tóm lại biện pháp duy nhất hiện tại chính là đem lực lượng của hai người chúng ta kết hợp lại, tuy rằng ta thật không tình nguyện, nhưng đây là phương pháp duy nhất.
- Phải nên làm thế nào?
Bạch hồ hỏi. Tuy rằng không hiểu được ý tứ của cô bé kia là gì, nhưng nàng nghe được cô bé này cần sự trợ giúp của mình, mà nhiều năm học tập tri thức, đầu óc đơn thuần của nàng được bồi dưỡng được một điều, đó là trợ giúp người nằm trong khả năng của chính mình.
- Bước đầu tiên, đem trói buộc của ta cởi bỏ!
Cô bé kéo tay áo:
- Chỉ khi khôi phục lại lực lượng nguyên lai của ta, chúng ta mới có hi vọng để chiến thắng!
Lúc này Bạch Hồ mới phát hiện trên hai tay cô bé có hai gông xiềng cực lớn. Trên hai gông xiềng bao phủ hoa văn thật phức tạp, nhưng thỉnh thoảng còn phát tán ra từng trận hàn khí.
- Chìa khóa ở đâu?
Bạch hồ nâng lên hai móng vuốt sắc bén của mình, nhưng lại sợ hãi mình sẽ làm thương tổn cô bé, liền hơi rụt rụt ra sau.
- Nhưng bộ dạng hiện tại của ta làm sao cầm được chìa khóa, làm sao cởi ra cho ngươi?
- Không cần chìa khóa.
Cô bé thở dài:
- Chìa khóa đang nằm trong lòng ngươi. Chỉ cần ngươi muốn nó mở ra, nó tự nhiên sẽ mở ra!
- Di, là như vậy sao?
Bạch hồ thoáng lặng đi:
- Nhưng ta không biết sử dụng tâm linh cảm ứng, ngươi nên nhớ ta chỉ là một học sinh bình thường, cũng không phải người có siêu năng lực. Không bằng ngươi nói cho ta biết rốt cục là ai đem ngươi khóa lại, ta đi tìm hắn giúp ngươi mở ra được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.