- Trên thế giới này không có bất cứ vật gì có thể chân chính giấu diếm được đôi mắt của tôi!
Minh Diệu cười cười chỉ vào đôi mắt của mình:
- Cho dù là chân thần cũng không ngoại lệ!
Bên trong thế giới chỉ có trắng và đen, đoàn hào quang hình người màu lam chẳng khác gì ngọn lửa trong đêm tối vô cùng chói mắt, làm cho Minh Diệu không muốn nhìn cũng phải nhìn thấy.
- Ngươi...không thể tha thứ...
Gabriel giãy dụa bò lên khỏi mặt đất, sau đó vỗ cánh bay lên không trung:
- Dám đối với người hầu của thần bất kính chính là bất kính đối với thần, tội lỗi của ngươi cho dù tan xương nát thịt cũng không thể tha thứ!
- Vậy thì không cần tha thứ!
Minh Diệu ngáp dài một hơi, hướng hư không vẫy vẫy tay nói:
- Nhanh lên đi, ta đang đuổi thời gian!
- Ngươi...
Gabriel quanh quẩn trên không trung hai vòng, chăm chú quan sát biểu tình cùng ánh mắt của nam nhân đứng bên dưới. Hắn hoàn toàn không biết vì sao Minh Diệu lại phát hiện ra được vị trí của mình, theo hắn xem ra, Minh Diệu dùng thính giác để phân biệt vị trí của hắn, hoặc chỉ là nhờ vận khí mà suy đoán ra được. Hắn cẩn thận điều chỉnh vị trí trên không trung vài lần, cố gắng không để cho đôi cánh mình khi phi hành phát ra thanh âm, cuối cùng dừng ngay đỉnh đầu Minh Diệu.
Lần này hắn cũng không tiếp tục thao thao bất tuyệt trước khi công kích, mà không nói một tiếng từ trên không trung đâm thẳng xuống.
- Đến vừa lúc!
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413885/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.