- Cô dự định giả vờ tới khi nào?
Minh Diệu cười nói:
- Còn không chịu thức dậy, cánh tay tôi sẽ bị phế bỏ!
Bị Minh Diệu vạch trần, Ada mở to mắt rời khỏi lồng ngực ấm áp kia.
- Quỷ hẹp hòi, để cho tỷ tỷ ôm thêm một chút cũng không được.
Ada nói:
- Cũng đâu có thiếu miếng thịt nào!
- Rõ ràng nhỏ hơn tôi mà cứ đòi làm tỷ tỷ, cô thật đúng là ác thú vị!
Minh Diệu cười nói:
- Tuy rằng tôi sẽ không thiếu một miếng thịt, nhưng chỉ sợ có chút người nào đó nhịn không được muốn lao vào rồi!
Ada vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa phòng Diệp Tiểu Manh mở ra khe hở nho nhỏ, một đôi mắt to đang chớp chớp, phát hiện Ada nhìn qua vội vàng trốn ra sau cửa.
- Đã bị phát hiện mà còn ẩn núp, mau ra đây đi.
Minh Diệu cười nói:
- Chỉ bằng chỉ số thông minh của cái đầu nhỏ của cô, muốn gạt người ít nhất còn phải qua thêm năm trăm năm!
- Hắc hắc...
Diệp Tiểu Manh mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn Minh Diệu thè lưỡi.
- Chào buổi sáng chị Ada!
Mặc dù còn xa một khoảng cách, nhưng Minh Diệu vẫn nhìn ra được đôi mắt Diệp Tiểu Manh có chút tơ máu, tựa hồ tối hôm qua ngủ cũng không ngon giấc. Chẳng lẽ tiểu quỷ này vẫn luôn trốn sau cửa nhìn lén hay sao? Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu.
- Linh linh linh...
Đang ăn điểm tâm, điện thoại đột nhiên vang lên.
- Để tôi nghe!
Diệp Tiểu Manh ném lại đĩa trứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413781/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.