Chương trước
Chương sau
- Làm sao bây giờ? Bắt nó sao?
Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch hỏi.
- Trước tiên quan sát đã!
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Tôi rất kỳ quái, nữ quỷ kia rốt cục đang tìm vật gì vậy?
- Hay là nữ quỷ đang tìm tình nhân kiếp trước gì đó, hoặc là cừu nhân cũng không chừng.
Lão nam nhân ở một bên xen vào nói:
- Bình thường những bộ phim cẩu huyết về quỷ quái đều diễn như vậy đi…
- Ai bảo ông vô nghĩa, hiện tại không còn chuyện của ông, ông có thể về phòng đi!
A Trạch tức giận mắng lão nam nhân một câu, hoàn toàn không hề có vẻ tôn trọng của một học sinh đối với thầy giáo, càng giống như thượng cấp đối đãi với thủ hạ.
- Nga…
Lão nam nhân bị a Trạch mắng, như rau quả bị úa tàn, rũ cụp đầu lên tiếng:
- Nếu phó hội trưởng không còn chuyện khác thì tôi đi xuống trước…
- Ân, đi nhanh đi, đừng ở chỗ này vướng bận!
A Trạch phất phất tay, như đang xua đuổi ruồi bọ.
- Còn có một việc, muốn phiền toái hỏi thăm hội trưởng đại nhân một chút.
Lão nam nhân xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Chẳng qua có chút ngại ngùng mở miệng…
- Có vấn đề gì sao? Lão sư?
Diệp Tiểu Manh mê hoặc hỏi.
- Là vậy…
Lão nam nhân cười xấu hổ:
- Nếu như tôi nuôi cá vàng trong ký túc xá, hội trưởng đại nhân có rảnh sẽ đến xem chứ?
- Việc này…
Diệp Tiểu Manh còn chưa kịp trả lời, lại nghe một tiếng “ầm vang”, trên không trống rỗng đánh xuống một đạo thiểm điện, không chút thiên vị đánh thẳng lên đỉnh đầu lão nam nhân. Diệp Tiểu Manh quay đầu lại nhìn a Trạch, phát hiện a Trạch đang cắn răng hung tợn nhìn lão nam nhân đã té trên mặt đất hôn mê, toàn thân đã biến thành đen thui bốc khói.
- Lại dám ở trước mặt tôi trêu chọc hội trưởng, ông đã bị khai trừ rồi!
A Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thuận tiện cho ông cảm giác chút mùi vị bị ngũ lôi oanh đỉnh!
- A Trạch, sẽ không chết rụng đi?
Diệp Tiểu Manh nhặt lên nhánh cây trên mặt đất, bẻ một đoạn, chọc chọc vào lão nam nhân đang nằm co giật trên mặt đất.
- Sẽ không, tôi xuống tay có chừng mực! Chẳng qua là bị ngất đi mà thôi!
A Trạch nhu nhu huyệt thái dương của mình:
- Là sơ sẩy của tôi. Chỉ nghĩ nhờ vẻ đáng yêu của cô để hấp dẫn nhiều hội viên nhập hội, lại hoàn toàn bỏ qua khả năng có những quái thúc thúc cũng sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò này!
- A Trạch, nữ quỷ kia đã ra rồi!
Khóe mắt Diệp Tiểu Manh nhìn thấy có làn váy trắng phấp phới, quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến nữ quỷ mặc váy ngủ màu trắng từ trong một căn phòng trên lầu ba bay ra, hướng xa xa bay đi.
- Còn có mấy căn phòng còn chưa đi vào lại bỏ đi sao?
A Trạch cau mày nói:
- Trừ phi con nữ quỷ này đã tìm được đồ vật gì cần thiết, bằng không đã bị lôi chú của tôi phát ra vừa rồi làm kinh hoảng nên vội vã chạy trốn!
- Nếu nói như vậy, lá gan của nữ quỷ kia quả nhiên là thật nhỏ nha!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chúng ta màu đuổi theo đi, nhìn xem con nữ quỷ kia rốt cục muốn chạy đi đâu?
- Ân, nói rất đúng!
A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hai người truy theo hướng nữ quỷ, chỉ còn lại lão nam nhân té trên mặt đất run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Cho tôi kiểm tra thân thể đi…
Nói tới thể lực, Diệp Tiểu Manh vẫn có tự tin. Dù sao cũng từng trải qua vài cuộc chiến đấu, muốn truy người cũng không có vấn đề gì. Hai người theo sát con nữ quỷ phiêu đãng giữa không trung, đi xuyên qua hơn nửa vườn trường.
- Vậy mà cũng là vật linh sao?
Vừa chạy theo Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển nói:
- Phạm vi hoạt động không chỉ là hai trăm thước đi?
- Ân, đích xác rất kỳ quái!
A Trạch gật đầu:
- Nếu như là một con vật linh ám ảnh trên linh tỏa thì thật là kỳ quái!
Bên tai sẽ ngẫu nhiên truyền tới tiếng chuông vang thanh thúy. Đó cũng không phải thanh âm từ nơi xa truyền lại mà là giống như tiếng vang phát ra bên tai mình. Có mấy lần nữ quỷ kia biến mất trong tầm nhìn, nhưng nương theo tiếng chuông vang, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch lại tìm được tung tích của nữ quỷ kia.
Không biết chạy bao xa, thân ảnh nữ quỷ lại biến mất trong tầm mắt hai người, mà thanh âm tiếng chuông vang cũng không còn nghe thấy. Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đều dừng chân nhìn khắp chung quanh một lần, nguyên lai hai người đã chạy tới lối vào ký túc xá cũ của trường học.
- Tại sao lại là nơi này vậy?
Diệp Tiểu Manh nhớ tới sự kiện Ảo Nhân trước kia, nhỏ giọng than thở nói:
- Loại địa phương âm trầm thế này, cũng không biết vì sao bên trường học cũng không chịu cho tháo bỏ đi!
- Nữ quỷ kia lại biến mất tại nơi này, ký túc xá cũ này thật đúng là địa phương dễ dàng hấp dẫn quỷ quái.
A Trạch nói:
- Chúng ta vào xem đi!
- Không được!
Diệp Tiểu Manh vội vàng kéo tay a Trạch.
- Rất nguy hiểm. Nói không chuẩn lại giống như là lần trước, gặp phải thứ quái vật nào đó không đối phó được. Nếu muốn đi chúng ta phải cầm theo đầy đủ đồ vật chuẩn bị mới ổn!
- Được rồi, nghe lời cô!
A Trạch nghĩ nghĩ gật đầu. Diệp Tiểu Manh nói có đạo lý, sự kiện lần trước nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, là do bản thân mình quá mức tự phụ, cho nên thiếu chút nữa đã gây nên một hồi đại họa. Tự tin cùng tự phụ thường thường chỉ hơn kém nhau một đường. Tuy rằng hiện tại linh lực của nàng đã hơn hẳn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn không nên liều lĩnh lỗ mãng đến như vậy. Bởi vì những chuyện đã từng xảy ra làm cho nàng cảm nhận được chỉ mượn nhờ cỗ xúc động làm việc thì không có tác dụng gì, thường thường còn chưa giải quyết được sự kiện thì đã xông ra đại họa. Lần này còn chưa hiểu rõ nội tình của nữ quỷ đã nóng nảy xông vào, đích thật là có chút nguy hiểm.
- Đêm nay về trước đi, điểm tựa điều tra vẫn nên đặt ở vật phẩm linh tỏa nào đó.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Mặc dù không đúng với thường thức, khác với những vật linh bình thường, nhưng thanh âm tiếng chuông kia cũng là đặc thù lớn nhất của nữ quỷ này. Tôi có một loại cảm giác chỉ cần chúng ta tra xét được nơi phát ra tiếng chuông, thì chỉ cách chân tướng cũng không xa!
- Ân, nói có đạo lý!
A Trạch gật đầu:
- Có thể suy nghĩ đợi trời sáng hãy vào ký túc xá cũ điều tra một chút. Ban ngày dương khí nhiều, quỷ quái bình thường sẽ không dám hiện thân vào ban ngày, sẽ giảm bớt tính nguy hiểm!
- Ân, vậy chúng ta quay về ký túc xá trước đi.
Diệp Tiểu Manh duỗi lưng nói:
- Chạy hơn nửa đêm, lại mệt còn buồn ngủ, thời tiết lại nóng nực, cả người dính đầy mồ hôi, thật khó chịu!
- Tôi biết có một địa phương có thể tắm một chút đó!
A Trạch cười hì hì nói.
- Di, ở đâu ở đâu, mau nói cho tôi biết đi!
Diệp Tiểu Manh vội vàng hỏi, lúc này phòng tắm của trường học đã sớm đóng cửa không thể tiếp tục tắm rửa. Mà vừa chạy tuôn một thân mồ hôi Diệp Tiểu Manh không muốn mang theo cảm giác khó chịu này đi ngủ, như vậy thật sự khó thể ngủ ngon giấc.
- Ở ký túc xá giáo viên đó, hai mươi bốn giờ đều có nước nóng!
A Trạch nói:
- Chúng ta quay lại lấy thẻ tắm của quái thúc thúc kia sử dụng là tốt nhất!
__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.