Chương trước
Chương sau
- Em xin chị, chị có thể đừng ở ban ngày ban mặt để thân thể trần truồng đi tới đi lui trong nhà có được hay không đây?
Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy tới kéo màn lại:
- Hiện tại kỹ thuật chụp hình trộm rất phát đạt, rất nhanh hình của chị sẽ bị người xấu đưa lên inte thì phiền lắm!
- Có quan hệ gì, bọn hắn cũng không chụp được!
Mị không sao cả nói, muốn dùng máy kỹ thuật số chụp hình của Mị, đối với kỹ thuật hiện tại trên thế giới mà nói là chuyện không khả năng. Duy nhất có thể chụp được đến chỉ sợ là một đoàn bóng đen mơ hồ mà thôi.
- Trường học của em lại phát sinh ra chuyện ma quái!
Vừa nấu cơm Diệp Tiểu Manh vừa đem chuyện linh dị xảy ra trong trường học nói với Mị.
- Nghe được tin tức này a Trạch lại thật cao hứng!
- Ân, cô nhỏ a Trạch kia, đúng là một đứa con nít tò mò, luôn có hứng thú đối với loại chuyện này.
Mị mở tủ lạnh lấy ra một bia, ngửa đầu uống hết nửa. Hơi bia lạnh lẽo từ yết hầu chảy vào dạ dày làm nàng thoải mái tới mức rùng mình.
- Cô bé ấy chỉ hận mọi người trên toàn thế giới đều biến thành quỷ để cho nàng từ từ đi nghiên cứu xuống!
- Chị vừa xuống giường liền uống bia nữa rồi.
Diệp Tiểu Manh bất mãn nói:
- Đã nói bao nhiêu lần, bụng rỗng uống bia sẽ không tốt cho dạ dày…
- Biết rồi, cô em gái dài dòng của tôi!
Mị cười hì hì hôn lên mặt Diệp Tiểu Manh nói:
- Lần sau không dám được không?
- Mỗi lần đều là nói như vậy!
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm lau đi bia bọt dính trên mặt mình, than thở nói:
- Chị, chị làm công việc trừ linh, có từng nghe qua có thứ vật linh gì có thể hoạt động trong phạm vi lớn hay không?
- Vật linh sao? Nói thế này, vật linh thường phải bám vào vật thể, không thể rời đi quá xa.
Mị nghĩ nghĩ nói:
- Nhiều nhất không thể vượt qua khoảng cách hai trăm thước đâu.
- Em cũng cảm thấy như vậy!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Thế nhưng vật linh lần này ở trong trường học lại có phạm vi hoạt động rất lớn, từ bên khu hiệu nam chạy tới khu hiệu bắc đều có người thấy nó…
- Đại khái là do vật linh có thể dựa vào vật thể nào đó mà di động đi!
Mị uống cạn bia ném vào thùng rác:
- Có cần chị hỗ trợ không?
- Không cần, chị còn bận việc của mình mà.
Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu:
- Chẳng qua chỉ là một con vật linh mà thôi, em cùng a Trạch thu phục chắc là xong!
- Ân, vậy cũng được.
Mị suy nghĩ, chẳng qua chỉ là một con quỷ hồn bình thường mà thôi, đích thật cũng không gây tổn thương được cho Diệp Tiểu Manh, nên nàng cũng không tiếp tục kiên trì.
- Nếu như gặp phải phiền toái nhớ phải gọi điện cho chị biết, gần đây chị sẽ luôn luôn ở lại nhà.
- Ân, em biết.
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Nhưng hẳn là cũng không cần nhờ đến chị, ha ha, chỉ sợ mỗi a Trạch cũng đã có thể thu phục. Chị không thấy được ánh mắt của a Trạch hôm nay đâu, hưng phấn tới mức sắp bốc cháy lên.
- Không cần quá khinh thường!
Mị suy nghĩ nói:
- Vật linh có thể tồn tại còn lâu dài hơn cả quỷ hồn bình thường, cho nên có thể sẽ có chút lực lượng đặc thù, nếu như quá khinh địch không chừng sẽ bị nếm thiệt thòi!
- Yên tâm đi!
Diệp Tiểu Manh xoay người đẩy Mị rời khỏi phòng bếp:
- Chị ra phòng khách đợi, đừng vào quấy rầy em.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đóng lại cửa bếp, Mị bị đuổi ra ngoài thật bất đắc dĩ đi vào phòng khách.
Quấy món ăn trong nồi, Diệp Tiểu Manh đột nhiên cảm giác mũi mình có chút ê ẩm. Ở nửa năm trước, người kia luôn luôn đem nàng xem như đứa trẻ con, bởi vì lo lắng cho nàng mà liên miên cằn nhằn mãi, bây giờ thật không biết hắn đang ở đâu.
Không sao cả, ngày mai, hoặc là ngày mốt hắn nhất định sẽ trở lại. Đem câu này mặc niệm trong lòng vô số lần để an ủi mình, Diệp Tiểu Manh nhu nhu mũi, mạnh mẽ quấy tiếp món ăn trong nồi!
Ngày hôm sau bên trong phòng học Diệp Tiểu Manh nhìn thấy hai mắt a Trạch đỏ hồng, xem ra cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại không tệ, trong đôi mắt như đang thiêu đốt hừng hực ngọn lửa.
- A Trạch…
Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng hỏi:
- Cô không sao đó chứ?
- Không sao cả!
A Trạch lắc lắc đầu:
- Chỉ là điều tra không có bao nhiêu thu hoạch mà thôi.
- Cô đừng có nói cho tôi biết là đêm qua cô lo thu thập tư liệu nên cả đêm không có ngủ đi?
Diệp Tiểu Manh thống khổ che trán:
- Mặc dù hơn nửa năm mới có một sự kiện linh dị xảy ra trong vườn trường, nhưng cô cũng không tới mức hưng phấn đến như vậy chứ?
- Ha ha, yên tâm, hiện tại tôi cũng không buồn ngủ chút nào.
A Trạch cười cười:
- Chẳng qua tôi đang điều tra những án kiện trong năm gần đây có liên quan tới nữ giáo viên cùng nữ sinh viên, nhưng lại không hề phát hiện được có án kiện nào liên quan tới linh tỏa. Bước đầu phỏng chừng vật linh kia hẳn là không quan hệ gì tới giáo viên hay sinh viên trong trường, hẳn là do người nhà của họ từ bên ngoài mang vào. Mà theo phỏng đoán thời gian vật linh xuất hiện, lớn nhất có thể là do những sinh viên mới vào trường mang theo tới.
- Ân, loại khả năng này đích xác lớn hơn một chút!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Con vật linh kia mới xuất hiện gần đây, trước đó vườn trường rất an bình, khả năng do sinh viên mới mang vào là rất lớn.
- Đương nhiên, cũng không bài trừ là do sinh viên lớp cao hơn sau kỳ nghỉ đã mang theo vào trường.
A Trạch tiếp tục nói:
- Tôi đã an bài người bắt đầu bài tra, từ đủ loại trang sức vật phẩm nữ tính đến xe cộ, tạm thời còn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi!
- Tối hôm qua tôi có đem chuyện này kể cho chị tôi nghe một chút, chị ấy cảm thấy được vật linh phải dựa vào vật thể, không có khả năng là đồ vật mà sinh viên có thể mang theo bên mình.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Bởi vì căn cứ theo lời người chứng kiến đã nói, vật linh kia vào lúc rạng sáng mới hoạt động, mà ở thời điểm đó chủ yếu đại bộ phận sinh viên đều còn nằm ngủ trong phòng. Bên dưới lầu ký túc xá có cánh cửa sắt, không khả năng có cơ hội mang theo vật linh dựa vào vật thể hoạt động bên trong sân trường. Nếu nói như vậy, vật linh có thể xuất hiện trong nhiều địa phương thật sự là nói không thông!
- Ân, đích thật là như thế!
A Trạch gật đầu:
- Xem ra chúng ta phải đem trọng tâm đặt ở những người có thể tự do hoạt động trong sân trường trong thời gian rạng sáng, thí dụ như bảo an tuần tra đêm hoặc là thầy cô giáo…
- Ân, đi lên inte của trường thông tri mọi người một chút đi, tận lực chú ý từ phương diện này.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chuyện này tôi đi làm là được rồi, cô nên xin nghỉ hôm nay về phòng ngủ một lát đi!
- Tôi không buồn ngủ…
A Trạch lắc đầu:
- Cho dù có nằm xuống cũng không thể ngủ được, trong đầu đều là chuyện về con vật linh kia.
- Nên đi ngủ một chút thôi!
Diệp Tiểu Manh khuyên nhủ:
- Nếu như có tin tức, buổi tối cần hành động cô lại buồn ngủ làm tinh thần không được tập trung, sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng pháp thuật!
__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.