Chương trước
Chương sau
- Wiln tiểu thư, hoan nghênh cô đã đến!
Một lão nhân mặc một thân quần áo quản gia đuôi én sẫm màu, áo sơ mi cùng bao tay trắng như tuyết, khi nói chuyện mang theo khẩu âm London thật nồng tao nhã cúi người thi lễ:
- Trên đường đi thật khổ cực, mời đi theo tôi!
- Đã làm phiền ông, Burrell!
Ada nhìn lão nhân gật đầu chào hỏi.
- Uy, Ada!
Minh Diệu ở phía sau nhẹ nhàng kéo áo Ada.
- Lão nhân này không phải là quản gia Anh quốc như trong truyền thuyết đi, bộ tịch thật sự quá lớn.
- Anh cũng không phải chưa từng ở trong đại gia tộc, có gì đáng ngạc nhiên đâu!
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:
- Nhà của anh không phải cũng rất có bộ tịch sao?
- Vậy thì khác a!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Quản gia đại gia tộc Trung Quốc cũng không có bộ tịch lớn như vậy, những quản gia Anh quốc này nhìn qua còn muốn ngưu bức hơn chính chủ nhân nhà họ nữa.
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu, không tiếp tục quản tới hắn, đi theo sau lão nhân ngồi lên một chiếc xe chạy bằng điện.
Trang viện rất lớn, tuy rằng tốc độ của xe điện chạy không nhanh, nhưng dùng tới mười lăm phút mới từ cổng lớn trang viện đi tới biệt thự bên trong. Quản gia xuống xe trước tiên, thật có phong độ mở cửa xe cho Ada.
- Mời đi theo tôi!
Quản gia Burrell nói:
- Vì là lén lút hiệp thương, cho nên chủ nhân thật không tiện ra mặt, chuyện này đã giao cho tôi toàn quyền phụ trách. Cần đến phòng khách nghỉ ngơi một chút không?
- Không cần!
Ada lắc lắc đầu:
- Trực tiếp dẫn tôi đi gặp H!
- Được, mời bên này!
Quản gia vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh như trước, thật giống như người bị điên kia hắn căn bản không hề quen biết.
Sau khi tiến vào trang viện, Minh Diệu lại nhìn thấy có thật nhiều nữ giúp việc mặc bộc trang thật đáng yêu xinh đẹp. Những cô gái thanh xuân dào dạt lại xinh đẹp mặc những bộ bộc trang, đây chính là hấp dẫn mà không người đàn ông nào có thể kháng cự. Minh Diệu đang suy nghĩ trong khoảng thời gian này mình ở tại Anh quốc có nên tìm một bộ bộc trang như vậy đem về cho Tiểu Manh mặc hay không. Nghĩ tới Tiểu Manh mặc vào bộc trang thật mê người, lại tiếp tục bày ra biểu tình ngây thơ vô tội…Ân ân, không tệ nha! Tốt nhất đeo thêm bộ kính mắt. Ngụy la lỵ đeo kính mắt nữ phó ngây thơ, oa, ngẫm lại cũng thấy đáng yêu tới mức không chịu nổi. Bất quá chỉ đáng tiếc dáng người của Tiểu Manh thật quá kém, nếu có thêm tất chân lụa màu đen…Loại tất chân màu đen này chắc thích hợp với a Trạch, đôi chân dài của nàng không mặc vào thật sự quá lãng phí. Nữ phó núi băng mang tất chân đen, không tồi đi. Vậy không bằng lại làm thêm một bộ cho Từ Mẫn, thục nữ nữ phó, oa oa oa! Ba người đứng thành một hàng, sau đó nghênh đón Minh Diệu về nhà, vừa vào cửa liền nghe được thanh âm chào đón chỉnh tề: “Chủ nhân đã về!”, oa oa oa oa oa oa…
- Wiln tiểu thư cùng vị tiên sinh này, mời đi bên đây!
Lời của quản gia cắt đứt ý nghĩ tự sướng của Minh Diệu, ngay khi trong đầu Minh Diệu đang không ngừng tưởng tượng những hình ảnh không khỏe mạnh kia, ba người đã đi tới trước một cánh cửa thật hoa lệ. Cửa chậm rãi mở ra, một cỗ khí tức băng sương từ bên trong cửa truyền tới, một thang lầu thật dài thông xuống hầm ngầm.
- Các vị đem H nhốt xuống hầm ngầm dưới đất sao?
Ada có chút kinh ngạc hỏi:
- Sự tình thật nghiêm trọng lắm sao?
- Phải!
Burrell gật gật đầu:
- Bệnh tình của H thiếu gia thật nghiêm trọng, lại kháng cự ánh mặt trời, nổi giận lại đánh thương người, đã có vài vị nữ phó bị thiếu gia đánh bị thương. Chúng tôi thật sự không còn cách nào, chỉ đành nhốt thiếu gia bên dưới hầm ngầm không nhìn thấy ánh mặt trời!
Đi xuống thang lầu thật dài, Minh Diệu nhìn thấy người thanh niên tên H kia. Hắn cuộn tròn trong một góc tối, cả người lạnh run, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, dùng ánh mắt đề phòng nhìn ba người đang đi tới.
Minh Diệu cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mắt, tuy rằng hiện tại hắn đã biến thành hình dạng này, nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra được trước khi người này bị nổi điên, đích xác có đủ tư cách trở thành hoa hoa công tử. Không thể phủ nhận dù hiện tại hắn đã biến thành hình dạng này, Minh Diệu vẫn không thể không thừa nhận bộ dạng người này soái hơn mình. Mái tóc vàng hỗn độn rơi xuống dán trên mặt, không biết do nguyên nhân bởi ánh sáng hay ánh mắt của Minh Diệu nhận lỗi, hắn cảm giác trên đỉnh đầu người thanh niên này có từng điểm màu lục hiện lên.
- Đem chuyện đã trải qua nói rõ chi tiết cho tôi nghe đi!
Chứng kiến H biến thành bộ dáng này, Ada thở dài. Tuy rằng nàng không thích người thanh niên này, nhưng nàng cũng không nghĩ tới hắn lại biến thành bộ dáng đáng thương như vậy.
- Được!
Burrell nhìn nhìn gương mặt lộ ra đặc thù của người phương Đông như Minh Diệu đang đứng cạnh Ada:
- Có cần tôi dùng Trung văn đến giải thích không?
- Không cần!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Tôi có thể nghe hiểu được Anh văn.
- Được!
Burrell gật đầu, tiếp theo dùng khẩu âm ngữ điệu nồng đậm vùng London bắt đầu chậm rãi kể lại chi tiết chuyện xảy ra:
- Cả sự kiện hẳn là phải nói từ nửa tháng trước. Lúc ban đầu H thiếu gia thường xuyên nằm thấy ác mộng, thường thường bị tỉnh giấc khi đang ngủ. Sau thiếu gia bắt đầu dùng thuốc ngủ, nhưng không có tác dụng gì, vẫn tiếp tục nằm thấy ác mộng. Tiếp theo ác mộng càng ngày càng thường xuyên, cơ hồ mỗi sáng sớm đều tỉnh từ trong ác mộng. Bởi vì vấn đề về giấc ngủ, tinh thần H thiếu gia càng ngày càng kém, tính tình càng ngày càng cổ quái. H trở nên có chút bệnh thần kinh, thường xuyên sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà phát giận, không tin bất luận người nào, cũng không đi ra cửa, cứ nhốt mình bên trong phòng, kéo hết toàn bộ màn cửa, ngay cả ăn cơm cũng phải do nữ phó mang thức ăn tới tận cửa phòng, sau đó hắn thừa dịp không có ai mới trộm lấy vào ăn. Tôi từng mời bác sĩ đến kiểm tra cho thiếu gia, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ chỉ nói tinh thần của thiếu gia quá khẩn trương mà không có gì trở ngại, lại viết đơn thuốc dùng hòa dịu thần kinh cho thiếu gia sử dụng. Nhưng thiếu gia dùng thuốc cũng không có tác dụng, bệnh tình càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Buổi sáng ba hôm trước, thiếu gia bừng tỉnh trong ác mộng, thấy được nữ phó gọi cửa đi vào. Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, cầm lấy gậy đánh bóng chày đặt đầu giường như phát điên đánh thẳng về phía nữ phó kia. Thẳng đến khi chúng ta nghe nữ phó kêu lên thảm thiết chạy tới, mất thật nhiều khí lực mới kéo được hắn rời ra. Nữ phó bị đánh tổn thương rất nặng, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại!
- Trước đây H có nói qua chuyện gì kỳ quái hay không?
Ada hỏi.
- Hay đã gặp qua người nào? Hoặc phát sinh một ít chuyện gì không tầm thường?
- Không có!
Burrell lắc đầu.
- Hết thảy đều thật bình thường!
- Ông nói hắn rất sợ ánh mặt trời?
Minh Diệu đột nhiên mở miệng hỏi:
- Hơn nữa căn cứ theo lời ông nói, buổi tối hắn tựa hồ khá thanh tỉnh?
- Phải!
Burrell gật gật đầu:
- Mỗi sau tám giờ tối, sau khi mặt trời lặn thiếu gia sẽ có một đoạn thời gian khá thanh tỉnh. Tuy rằng vẫn rất sợ hãi, nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, có thể nhận ra người quen biết, hơn nữa ngẫu nhiên còn nói được một câu ý nghĩa đầy đủ, tuy rằng chúng tôi không hiểu hắn muốn biểu đạt ý tứ gì. Nhưng khoảng thời gian thanh tỉnh này rất ngắn ngủi, chỉ khoảng hai giờ mà thôi. Đến sau mười giờ thiếu gia sẽ ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh được. Tiếp theo sáng hôm sau lại bị ác mộng làm bừng tỉnh!
- Anh có ý nghĩ gì?
Ada thấy Minh Diệu hỏi rõ ràng như thế, nên hỏi chút ý kiến của Minh Diệu.
- Có chỗ nào cần đặc biệt để ý sao?
- Không có, bất quá đã có chút suy đoán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.