- Nhưng mà tôi chưa nghĩ đến chuyện này.
-Ồ?
- Tôi đã không còn là người của Tần gia nữa, Tần Diệu kia đã chết rồi, tôi cần gì phải mặt dày mày dạn đi tranh giành cái dòng họ không phải của mình như vậy. Kia chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Minh Diệu nắm chặt tay lại.
- Hiện tại tôi đã không còn là một tên phế vật không có linh lực như trước kia nữa. Bằng vào đôi tay của chính mình làm sao tôi lại không tự tạo được một mảnh trời riêng chứ?
- Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, có hoài bão là chuyện tốt.
Hội trưởng nở nụ cười.
- Tốt lắm, không uống phí công sức ta chạy đến đây để gặp cậu.
- Hội trưởng, lần này ngài đến gặp tôi là…
- Thứ nhất, là vị sự tình của cậu và Tần Khai.
Hội trưởng nhẹ nhàng gõ nhịp ở trên thành ghế.
- Ta luôn luôn rất xem trọng câu. Từ sau lần gặp cậu ở đại hội của Tần gia, ta chỉ biết cậu tuyệt đối không phải là vật ở trong ao. Có thể chịu nhục mà vác một nỗi oan lớn như vậy gì gia tộc, ta thực sự tán thưởng cậu.
- Hội trưởng đã khen nhầm rồi, tất cả những chuyện kia đều là chuyện quá khứ.
Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi ra.
- Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghĩ được phức tạp như vậy. Nếu mà đặt ở hiện tại, chỉ sợ tôi cũng không thể bình tĩnh mà đón nhận tất cả những chuyện này.
- Bất kể nói như thế nào, ta cũng đều tán thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413450/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.