- Xấp xỉ mười năm rồi không có gặp mặt.
Ánh mắt của hội trưởng nhìn Minh Diệu giống như là đang nhìn một vãn bối thương yêu vậy.
- Đúng vậy, hơn mười năm.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Không nghĩ tới hội trưởng còn có thể nhớ tới một tiểu nhân vật như tôi.
Ha ha ha ha.
Tiếng cười sang sảng của hội trưởng quanh quẩn ở bên trong phòng.
- Đương nhiên là ta sẽ không quên cậu. Vì Tần gia, cậu đã trả giá không ít.
- Tôi nghĩ nhất định là hội trưởng đã nhầm rồi, từ mười năm trước tôi đã bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa rồi.
Minh Diệu mỉm cười nói, đôi mày đang nhăn lại trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Nhưng biểu tình trong nháy mắt này, vẫn không thể tránh được ánh mắt của hội trưởng.
- Hiện tại tôi đã không còn quan hệ gì với Tần gia nữa. Hiện tại tôi họ Minh, tên là Minh Diệu, Tần Diệu đã chết rồi.
- Người trẻ tuổi, cần gì phải để ý như vậy.
Hội trưởng mỉm cười nhìn Minh Diệu.
- Đương nhiên nếu không phải cậu cõng tội danh kia, như vậy Tần Khai cũng không được ngồi nên vị trí phó hội trưởng này. Như vậy thì Tân gia cũng không thể có ngày hôn nay. Ta nghĩ bọn họ đều nhớ rõ cậu. Hiện tại cậu lại tiếp tục làm việc trong hiệp hội một lần nữa, ta nghĩ Tần Khai chắc chắn sẽ tìm cơ hội để bồi thường cho cậu.
Minh Diệu không nói gì, ở trong lòng hắn đang suy tư về ý tứ trong lời nói này của Minh Diệu. Ngoài sáng dường như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413449/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.