Trên đường trở về, Asmar rất lặng lẽ, dường như tất cả sức lực và cảm xúc giày vò đã bị biến mất hết bên thác nước.
Jesse ngồi ở đầu kia thùng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi như không có việc gì.
Một ranh giới vô hình ngăn cách giữa hai người, biến thùng xe nho nhỏ thành hai thế giới, có thể trông thấy nhau, nhưng vĩnh viễn cũng không chạm được vào nhau.
Xe ngựa cứ hướng lên phía trước.
Bốn phía dần bị từng tầng sương khói bao phủ, cảnh vật biến mất trong đại dương màu trắng, không thể phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc. Nhưng xe ngựa vẫn tiến lên phía trước.
Asmar nhớ lần đầu tiên mình đến đây, chính là lúc thua dưới tay Jesse năm đó. Nhưng khi đó cậu bị trói bằng dây thừng xách lên. Nếu không đi qua nơi này, ai cũng không thể ngờ, đằng sau tầng tầng sương trắng lại là một nơi có thể so với Thiên Đường.
Như chứng thực suy nghĩ của cậu, roi ngựa vung lên, quất xuông giòn giã.
Ngựa tăng tốc, đi về trước như không cần mạng. Thùng xe gần như là bay lên.
Sương trắng quẩn quanh bốn phía như không bao giờ kết thúc… Đúng lúc này, xe ngựa lao ra khỏi màn sương.
Ánh nắng lần nữa chiếu rọi.
Asmar nheo mắt. Đôi mắt sưng đỏ tiếp xúc với ánh dương chói lọi nhức nhối.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường lớn. Hai bên đường là ruộng đất mênh mông xanh bát ngát.
Có điều dưới ruộng không phải cây cỏ.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên tới đây, Jesse nửa trêu chọc nửa uy hiếp cảnh cáo cậu, đây là cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/1216953/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.