Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.
Cuối cùng Thạch Phi Hiệp vẫn mang theo tinh thần bi tráng xuống lầu để ăn mỹ thực Antonio chuẩn bị.
Tuy đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng khi hắn nhìn thấy cái bàn lớn trải đầy đồ ăn trong phòng, vẫn bị hoảng sợ.
“Ngươi xác định, đây không phải dùng để mở party?”
Antonio mặc trang phục đầu bếp đứng bên cạnh bàn ăn, “Phần của một mình ngươi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy nhất định là phần cho một năm đúng không?”
Antonio kéo ghế ra, “Ngồi xuống, ăn.”
Thạch Phi Hiệp không làm sao được đành phải ngồi xuống. Cho dù thế nào, đây cũng là ý tốt của Antonio mà.
Thạch Phi Hiệp lập tức trệu trạo nhai nuốt.
“Còn có,” Cái chân đã bước được một nửa vào bếp của Antonio dừng lại, “Chào mừng trở về.”
Thạch Phi Hiệp nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhất thời cảm thấy tuy bụng còn chưa no đủ nhưng tim đã no lắm rồi.
…
Ăn được khoảng một phần mười cái bàn, Thạch Phi Hiệp bắt đầu nuốt không vô nữa.
“Như vậy không mệt à?” Hughes bước từ cửa vào.
Thạch Phi Hiệp nuốt đồ trong miệng xuống, khó khăn oán thán: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ta đang chờ những bó hoa phúng viếng?”
Hughes bật cười: “Làm gì mà nghiêm trọng thế?”
“Không nói nữa, ngồi xuống cùng ăn đi.” Thạch Phi Hiệp xé chân một con gà tây, nhét vào tay y.
Hughes nhìn cái chân gà, cười: “Đây là lượng ăn cả tối của ta.”
“Đừng, con gà nướng này không bị què đâu, nó có hai chân đấy.” Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ một cái chân khác trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/1216940/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.