Thạch Phi Hiệp móc chìa khóa trong túi quần ra, cẩn thận mở cửa.
Động tác trước đây nhắm mắt cũng làm được, giờ thở thành lạ lẫm.
Raton ngược lại, rất lấy làm ngạc nhiên với căn nhà của hắn, len vào trước.
Căn hộ một phòng ngủ rất bình thường, còn là kiểu cũ phòng ngủ lớn phòng khách nhỏ.
Raton chắt lưỡi dạo quanh một vòng, sau đó quay về với Thạch Phi Hiệp đang còn bận đống cửa, “Thì ra ngươi là người nghèo.”
Thạch Phi Hiệp rất dễ tính đáp: “Ngươi nói là bình dân hay người nghèo?”
Raton nhắc lại lần nữa, “Thì ở chỗ thế này còn gì.”
Thạch Phi Hiệp mặt không đổi sắc tự hạ thấp mình: “Kể cả cái chỗ như thế này cũng không phải của ta. Đây là nhà thuê.”
Raton giật mình. Trước kia hắn chưa từng quan tâm đến việc con người từ Nhân giới đến có thân phận địa vì gì, lần đầu để ý, kết quả là vô cùng… thê thảm đau đớn.
Thạch Phi Hiệp cởi giày, bỏ lên giá, rồi mỉm cười: “Đáng tiếc là, bảy ngày tới ngươi chỉ có thể ở chốn nghèo khổ này qua ngày thôi
Raton khoanh tay đứng cạnh giá giầy, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ ra rồi. Ta có thể đến Nhân giới cũng coi như là có duyên. Nên ta quyết định giúp đỡ nhân giới một chút.”
Thạch Phi Hiệp chớp mắt, “Giúp thế nào?”
Raton ngẩng đầu dường như đã ra quyết định phi thường lớn lao, “Ta sẽ gia nhập đội ngũ nghiên cứu khoa học của các người.”
“Ngươi biết nghiên cứu khoa học?”
Raton cười nhạo: “Ở tộc người lùn, ta là thiên tài khoa học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/1216936/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.