Chương trước
Chương sau
Edit: Tsuki813
Beta: Hiên
Người sói đi đầu bi thương nói: “Trưởng lão bất hạnh bị người sói phát điên sát hại rồi!”
Asmar sửng sốt, “Ta vừa nói chuyện điện thoại với hắn mà.”
“Đó là di ngôn!” Người sói hai tay ôm mắt.

Thạch Phi Hiệp quyết đoán hét lên: “Đừng để bọn họ xuống xe!” Hừ! Cho dù là cải trang, làm ơn làm phước tìm mấy người phù hợp tý được không. Mấy kẻ này trông trả khác gì tòa núi nhỏ, rõ ràng là Titan!
Giọng hắn vừa ngân lên, Gin và người sói đều hành động.
Thạch Phi Hiệp lần đầu tiên biết Gin bình thường trông gió thổi cũng bay, bệnh mỹ nhân điển hình hóa ra lại nhanh nhẹn đến thế, mạnh mẽ đến thể.
Hắn đi đến đâu, người sói ngã đến đó không có dức đánh trả, bị hắn đẩy hết về xe.
Nhưng người sói ùn ùn như kiến cỏ, số lượng quá khổng lồ, cuối cùng vẫn có tên lọt lưới lách qua hắn, vọt về hướng Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp vội vã chạy về đại sảnh, “Các ngươi cố chống cự, ta sẽ tìm người tới hỗ trợ!”
Phía sau còn vang tiếng Raton và Asmar gào thét gì đó, nhưng hắn không ngoảnh đầu nhìn lại. Hắn liều mạng chạy về phía trước, chợt thấy trước cửa chính, một bóng đen từ trên lao xuống.
Kim loại ma sát mặt đá đến tóe lửa…
Hắn bị ôm dịch chuyển đi chừng ba bốn mét.
Thực ra lúc đó đầu óc Thạch Phi Hiệp hoàn toàn trống rỗng, tình hình lúc đó không cho hắn chút thời gian thừa nào mà tưởng tượng hay phản ứng.
“Isfel…” Thạch Phi Hiệp vô thức gọi, nhưng lập tức hắn biết mình nhầm rồi. Vì cái ôm này không hề có sự dịu dàng như cái ôm của Isfel.
“Còn không mau đi gọi người.” Tiếng Gin gấp gáp vang lên bên tai hắn.
Thạch Phi Hiệp bị đẩy ra, không nhịn được ngoảnh lại đằng sau.
Gin đang giữ ở cửa chính. Sau lưng áo đen thẫm, một vết rách lớn xả từ đầu vai phải đến hông trái, máu đỏ rực cuồn cuộn chảy trên da thịt và màu áo sơ mi trắng.
Thạch Phi Hiệp không dám nhìn nữa, tiếp tục chạy, đứng ở giữa đại sảnh, ngẩng đầu gào: “Đi ra đánh nhau….. Côn đồ(1) đến rồi!”
“Hống hống!” Xông ra đầu tiên là Asha.
Cùng với tiếng bước chân nặng nề, Asha vác chùy gai, hung dữ từ tấng hai nhảy xuống.
Thạch Phi Hiệp vì chấn động dưới chân mà giật mình, chỉ thấy bóng Asha lướt qua người, xông thẳng về phía Gin.
Theo sau hắn là Antonio, hắn cầm trên tay hai con dao phay. Chỉ cần nhìn nhìn độ sáng của con dao là biết nó sắc bén như thế nào!
Thạch Phi Hiệp thầm nhận xét, đứng tại chỗ chờ đợi, lại không thấy Isfel xuất hiện, không khỏi kinh ngạc. Theo lý mà nói, máy bay bao giờ cũng nhanh xe phân khối lớn chứ.
Hắn thầm nghĩ, quay đầu lui vào nhà ăn trốn.
Thiết kế của nhà ăn có một loạt cửa số sát sàn, cho phép hắn có thể thấy toàn bộ tình hình chiến đấu ở tiền sảnh.
Nhưng chiến sự còn vượt xa bất cứ tưởng tượng nào của hắn.
Ánh chớp, ánh lửa không ngừng tung tóe. Isfel lạnh lùng đứng trên xe lửa, đôi cánh đen dường như đà hợp thành một với màn đêm vô tận.
Sấm sét sáng rực bao phủ nơi hắn đứng, khiến cả tòa xe lửa bị giam trong lưới bạc.
Tóc Gin đã rối bời, nhưng tốc độ giết người càng lúc càng nhanh, chung quanh hắn lúc này khó có thể thấy được thi thể nào nguyên vẹn.
Asha và Antonio giết chóc càng hăng say hơn.
Hai người họ chẳng khác gì đang thi đua, giết xong còn quăng cho kẻ kia xem.
Asmar ẩn giữa vòng vây của họ, dùng cầu lửa công kích.
Raton ỷ vào thân thể nhỏ bé, lặng lẽ xuyên qua chiến trường, vung đao lạnh lẽo.
Thạch Phi Hiệp thấy tình thế dần bị khống chế, không chịu nổi lau mồ hôi lạnh. Có lẽ vì có một lớp thủy tinh ngăn cách, nên sự hỗn loạn bên ngoài cứ mơ mơ hồ hồ như phim ngoài rạp, không hề có cảm giác chân thực.
Đến khi bình tĩnh lại, mới thấy mình hơi khát nước.
Trong nhà bếp, thịt vẫn còn trên thớt, trông thế là biết lúc Antonio chạy ra vội vàng đến mức nào.
Hắn tự rót cho mình một chén, uống từng ngụm một, dòng nước từ cổ họng chảy xuống dạ dày, giống như sinh mệnh đang chảy xuôi vậy.
Hắn thở dài một khồi, bám vào ngăn tủ đứng dậy, rồi đi ra ngoài.
Đứng trước cửa sổ không được một phút, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, không hề suy nghĩ mà nắm lấy cái ghế ngay bên cạnh ném thẳng vào cửa sổ.
Thủy tinh bắn ra ngoài như tia nước, rơi cả xuống phía dưới tạo thành những âm thanh ai oán.
Thạch Phi Hiệp lo lắng gào lên với Isfel: “Cẩn thận phía sau!”
Thực ra dù hắn không nói, Isfel cũng cảm nhận được dòng khí lưu động.
Gin giải quyết xong lang nhân trong tay, ngẩng đầu lên nhìn, miệng lập tức tuôn ra một câu chú.
Isfel bay lên.
Xe lửa dưới chân giống như cá vừa thoát câu, lặng lẽ rơi vào bóng đêm vô tận.
Phía sau vị trí của nó ban nãy, ba xe lửa giống y như cái lúc trước đứng song song.
Asmar nhìn Asha và Antonio đã bắt đầu chuẩn bị, nói: “Bọn họ không có sự cho phép của chúng ta, không vào được.”
Gin lắc đầu: “Kết giới chỉ có sức mạnh nhất định. Với số lượng đó, bọn họ có thể xông vào.
Gương mặt mọi người đã xuất hiện màu tái nhợt.
Có gì hơn sau khi trải một hồi ác chiến, đã tưởng thắng lợi đến nơi, nào ngờ đâu đó chỉ là ánh sao băng, khiến người ta nản lòng thoái chí?
Isfel bay vào nhà ăn, thu cánh lại, từ trên cao nhìn xuống: “Tạm thời tránh trong tửu điếm.”
Asha vung cây chùy gai dính máu tức giận quát: “Ta không sợ chúng!”
Isfel nhướng mày, “Đây là mệnh lệnh.”
Asha không phục, tiếng lục khục âm ỉ trong cổ họng.
Trước tiền sảnh. Xe lửa đang dùng toàn lực phá kết giới.
Isfel xoay người kéo Thạch Phi Hiệp đi.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên thấy rất chắc chắn, những suy tính và kết luận trước kia lại đột nhiên không cánh mà bay.
Bọn họ đi lên phía trên lầu, dù sao số phòng của Con Thuyền Noah cũng là vô hạn, chỉ cần lên đủ cao, sẽ rất khó có thể tìm thấy bọn họ.
Gin, Asmar, Antonio, Raton và Asha đuổi theo phía sau.
Đoàn người yên lặng leo cầu thang.
Con người Thạch Phi Hiệp từ trước đền giờ vẫn cầu mong đường càng ngắn càng tốt, lần đầu phát hiện cái hay của Con Thuyền Noah – vĩnh viễn có thể nắm tay Isfel mà đi. Khuyết điểm suy nhất là phía sau có hơi lắm người dư thừa.
Không biết đi bao nhiêu lâu, đến một tầng lầu có bố trí khác hẳn tấng trệt, có tổng cộng chín gian phòng đối diện nhau.
Isfel không đợi hắn hỏi, mở miệng giải thích: “Đây là tầng thứ hai trăm năm mươi”

Chẳng nhẽ nơi này cũng dùng từ 205(2) sao?
Thạch Phi Hiệp nhìn sắc mặt mọi người, lời đã đến miệng lại nuốt trở lại.
“Tự chọn một gian phòng mà nghỉ.” Isfel lạnh nhạt nói.

Thực ra hắn vẫn còn đi được nữa. Bàn tay Thạch Phi Hiệp nắm lấy tay Isfel không chịu buông.
“Còn những kẻ xâm nhập thì sao?” Asmar sốt ruột hỏi.
Gin cười tà: “Chờ họ vào được Con Thuyền Noah, sẽ biết nơi này không dễ chơi như họ tưởng.”
“Có ý gì?”
“Tạm thời bí mật.”
Asha, Raton, Thạch Phi Hiệp và Asmar đưa mắt nhìn nhau.
So với Isfel, Gin và Antonio, bọn họ đều là người mới, còn chưa hiểu hết Con Thuyền Noah. Có điều nếu họ không nói, đi hỏi cũng khó, đành phải chờ sự tình tiến triển rồi xem sao.
“Đúng rồi. Hughes và Lanca có phải đã đi rồi không?” Thạch Phi Hiệp có chút nuối tiếc, nếu không quân đoàn sẽ có thêm hai chiến sĩ lợi hại rồi. Đặc điểm trong suốt của người trong suốt lúc nào cũng là bảo bối nha.
Gin thối mặt ậm ừ.
Tất cả mọi người đã chọn được phòng, chuẩn bị bước vào, Thạch Phi Hiệp lưu luyến không nỡ buông tay, đi được hai bước, đột nhiên “A” một tiếng.
Asmar và Raton vì thế lo lắng: “Sao thế?”
“Ta đói bụng rồi.” Thạch Phi Hiệp một tay kéo tay nắm cửa, một tay ôm bụng, tội nghiệp nhìn Isfel, “Ừm, Con Thuyền Noah cần bao nhiêu thời gian thì có thể diệt sạch quân địch?”
Gin nhìn Isfel, mắt đảo một vòng: “Tìm người đến nhà ăn lấy chút thức ăn đi.”
Hiển nhiên thời gian cần thiết phải dài hơn trong tưởng tượng nhiều.
Mọi người nhất thời im lặng.
Gin nhìn chằm chằm Raton cười.
Raton phiền não: “Vì sao lại là ta?”
“Vì Hughes không có ở đây, hình thể của ngươi thích hợp nhất.”
Raton nói: “Ta lùn, nhưng chưa lùn đến đầu chạm đất, làm sao người ta không nhìn thấy chứ?”
Gin nói: “Ít nhất cũng dễ bị quên mất, có ai ở đây có thể khiến người ta mất cảm giác về sự tồn tại như ngươi đâu?”
“…” Raton không thèm đáp trả, cúi đầu đi thẳng xuống lầu.
Thạch Phi Hiệp cho Gin một ánh mắt cảm kích.
Thế nhưng Gin chỉ nháy mắt với Isfel.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên lại “A” một tiếng.
Gin tức giận nói, “Nếu lo đầu vào xong rồi không có đầu ra, không cần nói nữa. Trong phòng ngươi có nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có bồn cầu, ngươi có thể ngồi đó cả ngày cả đêm.”
“Không phải, ta đang lo lắng vết thương trên lưng ngươi.” Nhớ tới chuyện Gin vừa mới cứu mình, Thạch Phi Hiệp tự nhiên quên mất trò châm biếm của hắn.
“Thế ngươi định báo đáp thế nào…” Gin mở miệng trêu đùa, bỗng nhiên thấy người rét run, quay đầu đã thấy Isfel đang soi hắn chằm chằm, lời đến miệng rồi lại vòng vo đổi chiều, “Vốn là chuyện nhỏ. Ta đây trước nay làm ân không cầu báo!”
“Asmar nhìn vết thương trên lưng hắn nói: “Ta chữa giúp ngươi.”
Gin đưa tay sờ soạng miệng vết thương, “Được.”
“Có điều phải nói trước,” Asmar mỉm cười, “Ta làm ân rất cầu báo.”
Đại chiến qua rồi, mọi người đều rất uể oải.. Thạch Phi Hiệp tuy chỉ phụ trách hai nhiệm vụ thông tin và xem kịch, nhưng hơn hai trăm tầng lầu không phải làm không, lúc nãy tinh thần hứng khởi thì không sao, đến khi còn lại một mình thì cơ thể bắt đầu kêu gào.
Hắn tắm xong đi ra, thân thể rã rời uể oải đến nỗi chỉ muốn rơi bịch xuống đệm, đúng lúc thì tiếng chuông cửa vang lên, hắn vừa mở cửa đã thấy Raton đứng thở hồng hộc ở bên ngoài, tay còn cầm theo hai cái túi.
“Cái gì vậy?”
“Bánh mì và mứt quả.”
Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lóe, nhận lấy rồi mở, “Cái này… hình như gọi là sa tế(3)thì phải?”
Raton ngơ ngác nhìn hắn, “Có gì khác hả?”
“Một cái ngọt, một cái cay thôi.”
“… A”
Thạch Phi Hiệp cầm lọ sa tế lật qua lật lại nửa ngày, đột nhiên nói: “Ngươi nói liệu bọn họ có hạ độc hay không?”
“Hạ độc? Dùng cái gì? Sa tế? Cái này còn bọc kín mít.”
“Bánh mì. Cái này không bọc kín.”
Raton liếc qua liếc lại hai túi, “Thế ngươi ăn sa tế luôn hả?”
Thạch Phi Hiệp: “…”
———————————–
(1)  Nguyên văn là 踢馆子[ thích quán tử ] {tī guǎn·zi}. Mình tra trên baidu nó ra là trò đá lon, hình như là theo phiên âm tiếng Nhật. Ngoài từ “đá lon” ra không tìm thấy tù nào tương thích, nhưng đặt vào văn cảnh thì không hiểu nổi. Theo cách nói năng bình thường của Thạch Phi Hiệp, hẳn là nó có phần slang language. Có cao nhân nào chỉ giáo được thì tốt. Hiện tại tớ chỉ có thể đoán mò.
(2)  205 { èrbǎiwǔ}[nhị bách ngũ] Phiên âm tiếng trung dành cho từ “idiot” =.,= Và từ “ngốc” trông tiếng trung còn thường được dùng kèm với từ “ở”. Kiểu “ngốc ở đó” đó. Và hai trăm năm mươi là nhị bách ngũ thập. Thạch Phi Hiệp đến lúc này vẫn có thể hâm hâm dở dở đến độ phiên dịch câu nói của Isfel từ “nhị bách ngũ thập lâu”=> “idiot thập lâu” => “ngốc thập lâu” => ở lại tầng này
(3) Sa tế phiên âm từ Trung sang Việt là sa trà tương. Mứt hoa quả cũng dùng chữ tương ở cuối. Bạn Raton chỉ quan tâm chữ tương, nhầm lẫn giữa mứt quả và mứt ớt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.