Chương trước
Chương sau
Để tiết kiệm thời gian, Mammon đưa ra kế hoạch chia làm hai ngã.

Abaddon thấu hiểu nhìn hắn, “Nga, vậy ta nên đi với ai bây giờ?”

Mammon cười tà: “Ta đi chung với Poggi cũng được.”

Poggi bị hắn cười đến đáy lòng phát lãnh. Nhắc mới nói, tuy hắn luôn hoành hành vô kỵ ở địa ngục, nhưng ai có thể đắc tội, ai không thể dễ dàng đắc tội và ai hoàn toàn không thể đắc tội, hắn vẫn phân biệt rõ ràng. Cho nên hắn lập tức giang cánh bay tới sau lưng Abaddon, gắt gao quấn lấy cổ lão ba mình: “Ta sẽ chiếu cố ông ấy.”

Abaddon vươn tay bắt lấy vai hắn, kéo hắn ra trước mặt, “Cho ngươi nói lại, ai chiếu cố ai?”

Poggi bĩu môi, “Đừng hỏi những câu mà đáp án đã quá rõ ràng.”

“......” Đáp án quá rõ ràng không sai. Nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn? Abaddon buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mà kiêu ngạo trước mắt.

“Uy, Mammon đi rồi?” Poggi quay đầu lại, nhìn theo hướng Mammon và Metatron bay đi.

Cánh đen song song với cánh trắng, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.

Poggi hỏi: “Mammon thích Metatron thật sao?”

Abaddon nhướn mày nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

Poggi nhún vai nói: “Ta chỉ lấy làm lạ tại sao ma vương đều thích ngoại tộc.”

“......”

Cũng giống như…

Isfel chọn loài người.

Baal thì trước là nhân loại sau là huyết tộc.

Còn có...... Mammon.

Abaddon đột nhiên vỗ gáy hắn, “Trong đầu ngươi mỗi ngày chứa gì trong đó!”

“Ta chỉ đang lo lắng.” Poggi lắc lắc đầu, bày ra dáng vẻ lão luyện.

“Lo lắng chuyện gì?”

Poggi nói: “Lo lắng ma vương chưa kết hôn ở địa ngục càng ngày càng ít đi, xác suất ông cưới Lilith càng ngày càng cao hơn.”

Khóe miệng Abaddon quắp lại, “Tại sao Lilith nhất định phải lấy ma vương?”

Poggi nói: “Thì trước đó ta có nghe nói Lilith đang cân nhắc chuyện tuyển chồng. Ông nghĩ cô ta sẽ chọn quỷ đầu dê?”

“Đừng suy nghĩ lung tung, nàng tự có người nàng muốn.”

“Ai?” Poggi vểnh tai.

Abaddon xách lỗ tai hắn đi về hướng khác, “Nói chung không phải ngươi.”

Mammon và Metatron từ tốn thả bước, coi như tản bộ.

Gió nhẹ luồn qua khe hở giữa bờ vai hai người.

Mammon nói: “Ta muốn xây một tòa cung điện ở giới thứ mười.”

Metatron nói: “Ngươi định thường trú?”

“Ngươi có ở lại không?” Mammon hỏi.

Metatron nói: “Giới thứ mười nếu để địa ngục khai phá, nhất định sẽ được thay đổi một bộ mặt khác.” Trên phương diện táo bạo quyết đoán, thiên đường thua xa địa ngục. Có lẽ một sự vật tồn tại quá lâu, sẽ dần dần mất đi chí tiến thủ và sức sống, trở nên nhút nhát. Thật ra, nếu lúc trước Lucifer không phải đọa lạc xuống địa ngục, mà là ở giới thứ mười, với tài nguyên cùng điều kiện của giới thứ mười, địa ngục có thể đã đứng đầu mười giới.

“Có thể sẽ hoang vu.” Mammon đưa ra một đáp án hoàn toàn bất đồng.

Metatron mỉm cười nói: “Sự phồn vinh của địa ngục là ví dụ tốt nhất.”

“Bởi vì địa ngục là nhà.” Mammon giải thích, “Trước mắt giới thứ mười với ta mà nói, chỉ có giá trị lợi dụng.”

Metatron trầm mặc.

Mammon ánh mắt thoáng ảm đạm.

Lại một cơn gió thổi qua.

Khoảng cách giữa hai người còn lớn ban nãy.

“Có thị trấn.” Metatron chỉ hướng bên trái phía trước.

Bọn họ nhìn nhau, tăng tốc bay tới nơi đó.

Thị trấn rất nhỏ, trên đường chỉ có hai thiên sứ đi theo hướng cố định. Từ khuôn mặt cứng nhắc của bọn họ, Metatron và Mammon có thể nhận ra, bọn họ chưa được ăn quả Trí tuệ.

Mammon nói: “Mỗi thị trấn hẳn đều có một thiên sứ từng nếm qua quả Trí tuệ.”

Metatron nhớ tới thiên sứ râu bạc kia, gật gật đầu.

Bọn họ đi gõ cửa từng nhà.

Nhưng lần này may mắn hiển nhiên không đứng về phía họ. Gõ cửa đến trời sụp tối, nhưng vẫn không gặp được thiên sứ có trí tuệ nào.

Mammon hỏi: “Còn sót chỗ nào không?”

Metatron nói: “Ngay cả gác chuông chúng ta cũng đã xem qua.”

Mammon cau mày.

“Có lẽ, không phải thị trấn nào cũng có một thiên sứ trí tuệ trấn giữ.” Metatron nói.

Mammon thắc mắc: “Vậy Chủ thành làm sao truyền đạt mệnh lệnh?”

Metatron nghĩ nghĩ nói: “Dùng quả cầu thủy tinh?”

Hai người lại nhìn nhau. Gõ cửa từng nhà tìm quả cầu thủy tinh rõ ràng gay go hơn nhiều so với gõ cửa từng nhà tìm thiên sứ trí tuệ.

Metatron nhìn sắc trời nói: “Chúng ta về trước đi, biết đâu Abaddon có thu hoạch.”

Mammon cũng cảm thấy gõ cửa từng nhà tìm quả cầu thủy tinh là một chủ ý có phần hơi tồi, liền đồng ý.

Bất quá lần này cả hai đã lựa chọn rất sáng suốt, bởi vì Abaddon và Poggi đích thực đã tìm được Chủ thành —— tuy rằng bọn họ vẫn chưa dám khẳng định.

Mammon cùng Metatron nghe bọn họ miêu tả lại tòa thành, đều có tám chín phần chắc chắn.

Quy mô của Chủ thành ở giới khác có lẽ chẳng là gì, nhưng ở giới thứ mười thì rất hiếm thấy. Bọn họ không nghĩ còn có tòa thành thứ hai có thể sánh bằng.

Bốn người họ ngồi trên cỗ xe chỉ còn lại hai con ngựa chạy về hướng Abaddon nói, ước chừng khoảng chín giờ tối, rốt cuộc cũng đến nơi.

Nhìn tòa thành trong bóng tối còn âm trầm hơn cả màn đêm kia, Metatron và Mammon đều có chút không chắc.

Theo như họ biết, Chủ thành vào đêm tuy không bằng tầng thứ hai của địa ngục tráng lệ nguy nga xa hoa trụy lạc, nhưng đèn đuốc vẫn luôn sáng. Nhưng hiện tại xem ra, cư nhiên không khác gì một tòa thành chết chóc.

Đây thật sự là Chủ thành sao? Hay là một tòa thành trông thập phần tương tự Chủ thành?

Abaddon thấy Mammon nhìn mình, nhún vai nói: “Còn chưa vào mà.”

Poggi hưng phấn xoa tay nói: “Giờ chúng ta vào trong giết cho bọn chúng không còn một manh giáp!”

Abaddon vỗ tay nói: “Được! Chúng ta ở hậu phương cổ vũ ngươi cố lên.”

Poggi oán hận nói: “Ông làm cha như thế sao? Những lời này cũng nói ra được?”

Abaddon nói: “Ta vốn không phải một người cha như vậy! Nhưng từ sau khi gặp phải ngươi, ta liền biến thành loại phụ thân đó!”

Poggi xù lông: “Kháo! Ông còn có con rơi ở bên ngoài!”

Abaddon nói: “Ai bảo ngươi là con rơi?”

“Ta là con rơi? Ta rõ ràng huyết thống tốt đẹp! Ta...... Ông đi đâu đó?”

Bóng dáng Mammon và Metatron đã biến mất trong thành, Abaddon chỉ còn là một chấm nhỏ có thể nhìn thấy, Poggi vội vỗ những phiến cánh nhỏ nhắn cuống cuồng đuổi theo.

Tòa thành hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm chẳng những âm trầm, còn có vài phần khủng bố dữ tợn, giống như có một mối nguy hiểm vô danh đang ẩn nấp đâu đó như hổ rình mồi, chỉ chờ cơ hội lao ra cắn một phát.

Metatron theo trí nhớ chỉ đường, “Trung tâm giải trí có lẽ nằm ở hướng này.”

Mammon chậm rãi nói: “Không chừng là Julian.”

Metatron bước chân khựng lại.

Không nghi ngờ gì nữa, lúc bọn họ rời đi, quả Trí tuệ kia của Julian đã mang đến tác dụng trấn an rất tốt. Khiến bọn họ đang đắn đo giữa Burj, Baird và Simon liền dễ dàng lựa chọn tin tưởng hắn. Nhưng ngẫm lại, Julian là thiên sứ ở giới thứ mười. Trước đó biểu hiện tín nhiệm dành cho Metatron và Mammon của hắn rất có thể chỉ là đóng kịch, mục đích chân chính của hắn là đẩy bọn họ đi, sau đó dịch chuyển.

Dịch chuyển?

Bọn họ đồng loạt nghĩ đến từ này.

Bởi vì tình huống trước mắt dùng hai chữ này là thích hợp nhất.

Mammon nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay, cười đến lạnh lùng, “Giỏi lắm. Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội thăm dò, giới thứ mười rốt cuộc có bao nhiêu lớn.” Nhiều thiên sứ như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay mà dịch chuyển tuyệt không dễ dàng.

Metatron nói: “Có lẽ đã đi từ lâu.”

Mammon quay đầu hỏi Abaddon đã đuổi tới: “Dưới tiền đề bảo chứng sự an toàn cho địa ngục, quân đoàn địa ngục có thể xuất động bao nhiêu người?”

Abaddon nghĩ nghĩ nói: “Không nhiều lắm. Tối đa là một tỷ.” Quân đoàn đọa thiên sứ thật ra nhân số không nhiều, lưc lượng nồng cốt trong quân đoàn chủ yếu là dân bản địa của địa ngục quỷ đầu dê, quỷ đầu trâu tạo thành.

Metatron hỏi: “Ngươi chuẩn bị quy mô tiến công giới thứ mười?”

“Nhân loại có một từ, gọi là thuộc địa.” Mammon nói, “Ta không ngại mượn nó.”

Metatron trầm mặc.

Hắn đã sớm phát hiện mục đích của Mammon với giới thứ mười không giống hắn. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới phải tu chỉnh, bởi vì Mammon chỉ là muốn khai phá giới thứ mười, chuyện này với giới thứ mười mà nói là một việc tốt. Xem qua bao nhiêu biến cố trong lịch sử nhân loại, hắn biết tầm quan trọng của mậu dịch đối với địa phương. Nhưng nếu Mammon muốn để địa ngục tiến quân vào giới thứ mười, thì đã là một chuyện khác. Đây không chỉ phá vỡ thế cân bằng giữa địa ngục và thiên đường, quan trọng nhất là, sẽ hủy hoại cuộc sống vốn có của thiên sứ ở giới thứ mười.

Mammon dường như nhìn ra được nỗi băn khoăn của hắn, nói: “Ta sẽ mang đến một cuộc sống an nhàn hơn cho bọn họ.”

Nhưng phải đánh đổi bằng tất cả tài phú của giới thứ mười. Metatron âm thầm thở dài.

Mammon nhìn hắn, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

Metatron cụp mắt nói: “Chúng ta tới trung tâm giải trí trước đã.”

Hắn xoay người men theo con đường thong thả tiến về phía trước, đằng sau không có tiếng bước chân.

Mãi cho đến ngã rẽ, hắn mới nghe được giọng nói Mammon từ xa vọng tới, “Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ thay đổi chủ ý.”

Metatron: “......” Hắn biết. Nhưng hắn cũng biết điều kiện trao đổi của Mammon là gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.