Edit: Small
Tôi theo phản xạ có điều kiện lao ra khỏi cửa.
Chạy được vài bước lại đột nhiên quay ngược trở lại, vội vội vàng vàng mang theo một ít nước và lương thực dự trữ.
Dù có kích động đến đâu cũng không thể quên nhu cầu sinh tồn.
Sau đó tôi không chút do dự chạy vội ra ngoài, không rảnh lo địa hình phức tạp của U Lâm vì sợ chậm một giây thôi Lý Toái sẽ trở về. Gió nhẹ thổi qua lọn tóc và vạt váy tôi, ngay lúc này hương cỏ trong không khí thấm vào ruột gan hơn bất kì điều gì, đây là mùi của tự do.
Mặc cho phía trước có thể là cánh rừng ma quỷ cắn nuốt hết thảy, tôi cũng vẫn sẽ bước vào không chút chần chừ.
Trong lòng mơ hồ ôm một chút hy vọng, nói không chừng U Lâm thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nói không chừng vận khí tôi đủ tốt để có thể thành công xuyên qua U Lâm, nói không chừng tôi rất nhanh là có thể về nhà.
Sự thật chứng minh tôi suy nghĩ quá nhiều.
Tiến vào U Lâm, cả người tôi như bị hút vào vực sâu, bị một cỗ khí lạnh lẽo mãnh liệt bao quanh trong nháy mắt. Mỗi một chiếc cây đại thụ đều giống như hồn ma đang giương nanh múa vuốt, huy động cành cây lạnh lẽo liếc nhìn tôi, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể hóa thành nguyên hình hút khô máu tôi vậy. Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng lại giống như đặt mình vào vòng xoáy u tối. Cách đó không xa dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lam/2890929/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.