Dự báo thời tiết nói đêm nay có tuyết rơi nhỏ đến vừa.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió và tuyết dần vang lên, bông tuyết từng chút tích tụ lên vành đai thực vật chan chứa màu xanh của cỏ cây, như được bọc lên một lớp áo trắng tinh khôi.
Anh không do dự nữa, chỉ muốn mạnh mẽ tiến vào đổi lấy một tiếng ngân nga nhẹ nhàng từ thân hình mềm mại.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng cao, sau một thời gian dài không thân mật, anh rất dịu dàng. Cố Nhiễm cũng không ngờ mình lại nhõng nhẽo, nũng nịu đến thế, muốn nói không muốn, nói không muốn nhưng lại móc chân giữ anh lại.
Quý Thời Dục bị cô tra tấn không dễ chịu chút nào, ngậm trong miệng mà không thể sảng khoái nuốt xuống, chỉ có thể nhẫn nại hôn thái dương cô: “Em muốn anh phải làm sao bây giờ?”
Cố Nhiễm che mặt, chính bản thân cô cũng không nói lên lời được là vì sao, giọng nói vừa nỉ non vừa ấm ức: “Em không biết.”
Quý Thời Dục cố hết sức để ngăn lại ham muốn “bắt nạt” cô, vì anh biết nếu như vậy cô sẽ khóc, nghẹn giọng hỏi: “Vậy em thích như thế nào?”
Cố Nhiễm bỏ tay xuống, nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt trong veo nhưng lại như có sức quyến rũ chết người.
“Em… thích anh.” Cô cắn ngón tay, nhẹ giọng đáp.
Ngay lúc ấy, dây thần kinh căng ra trong đầu người đàn ông cuối cùng cũng đứt phựt.
Anh hôn cô thật sâu, đáp lại một cách nồng nhiệt nhất. Con thuyền cô độc phiêu diêu giữa mưa rền sóng dữ nơi biển cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-lam-be-nhong-nheo/1152633/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.