“Thích anh ấy thì có làm sao?” – Viên Linh nhìn chằm chằm cái thùng rác kia, ánh mắt lộ ra vẻ thương tâm, mà lại cũng có vẻ trìu mến.
“Nhưng mà anh ta là một gã đàn ông tầm thường.” – Trâu NhanC nói.
“Vậy thì sao chứ, tôi qua lại với bạn trai còn cần đến tiền hay không? Không cần, bởi vì chẳng có ai có thể giàu hơn nhà của tôi cả.” – Viên Linh vẫn nhìn chằm chằm vào cái thùng rác, nói.
“Cái này…” – Trâu Nhan xoa trán, cuối cùng nói: “Nhưng mà…
Nhưng mà anh ta vo tờ giấy cô viết rồi vứt vào thùng rác rồi.
Anh ta không thích cô đâu.”
Nói thật ra thì Trâu Nhan cũng không ngờ rằng Lục Nguyên lại có thể ném tờ giấy đi.
Chứng cứ rành rành đây rồi. Tên tầm thường này chắc chắn bị điên rồi.
Không chỉ là bị điên mà lại còn là một tên ngu dốt đần độn nữa.
Nói cách khác, với thân phận của Viên Linh mà chủ động đi kết giao thì thật sự là một miếng bánh từ trời rơi xuống. Vậy mà tên tầm thường này,lại còn dám từ chối?
“Cái này…” – Viên Linh lập tức im bặt, nhưng mà giọng điệu vẫn còn mang theo vẻ bướng bỉnh không chịu: “Có lẽ anh ấy đã mở tờ giấy ra xem rồi, nhớ kỹ rồi, cho nên mới ném nó đi.”
“Lính Linh:.. cô…”
Trâu Nhan thực sự hơi chán nản, đã như vậy rồi mà vẫn còn chưa hết hy vọng: “Được rồi, đi thôi. Ngày mai là sinh nhật của Lưu Thiểu, chúng ta vẫn nên đi chuẩn bị cho tốt, nên mua tặng cậu ta một món quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770919/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.