Tôi là hoàng tử đã cứu cô?
Cô gái tốt, mới vừa nãy còn rất bình thường cơ mà, sao trong nháy mắt bệnh thần kinh lại tái phát chứ.
“Sao nào, anh cho rằng tôi bị bệnh tâm thần à?” – – Viên Linh có chút mắt hứng, nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, nói: “Vậy tôi hỏi anh, có phải ba ngày trước anh đã từng lái xe không?”
Ba ngày trước? Từng lái xe sao?
Lục Nguyên khế giật mình, ba ngày trước chính là cái ngày mà Vương Liên bệnh nặng, anh và Chu Doãn đã bắt xe đi đến bệnh viện Tử Quang. Trên đường đi xe taxi bị người ta chặn lại không cho đi qua, tài xế sợ hãi không dám đi tiếp, nên anh đành phải tự mình lái xe lao thẳng vào.
Không sai, đúng là mình đã từng lái xe.
Nhưng có liên quan gì đến cô chứ?
“Đúng thé, làm sao vậy?” – Lục Nguyên nói.
“Vậy được rồi, ngày hôm đó, lúc anh lái xe, có phải là có người đã chắn đường ở phía trước không?” – Viên Linh tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” – Lục Nguyên vẫn không hiểu, rốt cuộc là cô gái này muốn nói cái gì.
“Vậy là được rồi, sở dĩ ngày hôm đó có người chắn đường không để cho xe đi qua, là vì có người muốn tỏ tình với tôi.” – Viên Linh nói đến đây có chút oán trách lại có chút phiền muộn, trừng mắt nhìn Lục Nguyên: “Hừ, anh cho rằng không có ai muốn tôi, cho nên mới bám dính lấy anh sao? Vậy là anh đã sai hoàn toàn rồi, rất nhiều người đang theo đuổi tôi, hơn nữa cũng đều là những anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770917/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.