Căn tin thứ hai của đại học Kim Lăng.
Lục Nguyên mua một suất cơm chiên, không yên lòng dùng thìa gẫy đẩy đút vào trong miệng.
Đã ba ngày kể từ ngày Vương Liên rời đi.
Trong ba ngày này, Chu Doãn vẫn ở lì trong phòng ngủ của biệt thự, đau lòng không kèm chế được.
Lục Nguyên biết cảm nhận của cô, cũng biết rằng trong tình huống này, cách tốt nhất mình nên làm là để Chu Doãn một mình liếm láp đau xót thấu xương này.
Dù giàu nứt đố đổ vách, nhưng đối mặt với đau khổ của Chu Doãn, anh cũng bắt lực.
Việc anh có thể làm chính là mỗi ngày kêu người ta đưa tới đồ ăn ngon nhất, đặt ở đầu giường Chu Doãn, cho dù ngày hôm sau phần lớn thức ăn này đều còn nguyên được bưng đi, sau đó lại mang đồ ăn mới đến.
€ó đôi khi Lục Nguyên cũng sẽ vào phòng ngủ ngồi bên cạnh Chu Doãn, ở cùng cô ấy.
Chỉ có điều Lục Nguyên không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng ngồi cùng cô, bởi vì anh biết, bây giờ mình nói cái gì cũng không cần thiết.
Việc anh phải làm chính là xuất hiện xung quanh Chu Doãn, để cô ấy biết từ đầu đến cuối mình đều ở bên cạnh cô ấy, mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
Cứ như vậy, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba, Chu Doãn rốt cuộc ăn một chút cơm.
Sau đó cô ôm lấy Lục Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Đưa em tới phòng tập nhảy đi, Lục Nguyên.”
Giọng nói của cô rất suy yếu, nhưng rất kiên định.
Lục Nguyên đột nhiên nhớ lời Vương Liên từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770914/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.