Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Phan Tăng Mỹ rửa mặt xong, liền hẹn nhau ở dưới tầng. “Tối hôm qua ngủ thế nào?” “Cũng được, cái chỗ rách nát này, nhìn thì chẳng ra sao, nhưng ngược lại cũng không tệ.” “Ừ, nhưng mà tôi cảm thấy khách sạn Westin vẫn tốt hơn, khách sạn của người ta còn có cả bể bơi với suối nước nóng.” “Đúng vậy, nếu là Westin thì tốt rồi, hôm qua có bạn bè hỏi tôi ở Kim Lăng thế nào, ở chỗ nào, tôi cũng không có mặt mũi nói là nghỉ ở đây, cái chỗ nhỏ bé không có tiếng tăm gì này, còn tên là Mai Lâm Tiểu Trúc, chưa nghe thấy bao giờ, không bằng ở Chuỗi Bảy Ngày Như Nhà đâu.” “Bỏ đi, ở tạm thôi, lần sau tôi bảo Hoành Phi đặt chỗ khác cho mọi người, đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn sáng, rồi gọi điện thoại cho Yến Yến và Hoành Phi.” Phan Tăng Mỹ lại ám chỉ nơi này không phải do Lý Hoành Phi đặt, mà là Lục Nguyên đặt lần nữa. “Được, đi ăn sáng thôi.” Mã Dong và Vương Tiểu Thúy gật đầu, vẫn không nhịn được mà chê bai “Nếu ở khách sạn Westin ấy à, người ta còn cung cấp cả bữa sáng nữa đấy.” “Các vị, chỗ chúng tôi cũng cung cấp bữa sáng đó, hơn nữa còn miễn phí, nếu cần dùng bữa, mời theo tôi.” – Một cô lễ tân đáng yêu, lễ phép dịu dàng nói. “Ha ha, thôi bỏ đi.” Đám người Phan Tăng Mỹ khinh thường bĩu môi: “Ăn bữa sáng ở chỗ này của mấy người á, tôi sợ sẽ bị tiêu chảy.” “Đúng vậy, đi, để Hoành Phi dẫn chúng ta đi ăn ngon đi.” “Đúng rồi, A Mỹ, cô nói xem có nên gọi Vương Liên kia đi cùng không? Dù sao cũng tới đây cùng nhau, hơn nữa tiền ở chỗ này còn là do Lục Nguyên trả, nếu không gọi bà ta có khi nào người nhà quê đó sẽ nói xấu mình không?” – Vương Tiểu Thúy đột nhiên nói. “Ha ha, bà ta nói xấu? Bà ta có tư cách gì mà nói xấu? Hôm qua Hoành Phi mời đi ăn một bữa, tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Đủ cho bà ta ăn mấy đời rồi, tuy nói tiền ở khách sạn này là do Lục Nguyên trả, nhưng cái nơi rách nát như này thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Chỉ dựa vào việc giám đốc nễ mặt Hoành Phi mà tặng hai chai Ngưu Lan Sơn 1949, cũng đủ để bao hết nơi này rồi.” Mã Dong nói: “Chúng ta cũng không nợ bà ta, sao phải mời bà ta đi ăn cùng chứ? Nếu muốn tính toán, bữa ăn ngày hôm qua trừ đi tiền ở chỗ này, bà ta còn phải trả lại tiền cho chúng ta I đây. “Đúng vậy, không sai, hơn nữa người nhà quê quá phiền toái, nếu gọi đi ăn cùng, đến lúc ăn quen rồi không phải cả ngày đều theo chúng ta đi ăn sao? Có phải đặt cái chỗ rách nát này cho chúng ta ở thì có thể trèo lên đầu chúng ta không?” – Phan Tăng Mỹ nghĩ cũng thấy hợp lý, bèn không hề khách khí nói. Đang nói, Phan Tăng Mỹ cảm thấy Vương Tiểu Thúy chạm vào cánh tay mình một cái. Sau đó bà ta liền thấy Vương Tiểu Thúy đang đưa mắt ra hiệu. Bà ta không khỏi nhìn ra sau, đúng lúc thấy Vương Liên vừa đi xuống cầu thang, lúc này vẻ mặt của Vương Liên vừa xấu hỗ vừa kinh ngạc nhìn ba người họ, không cần phải nói, vừa rồi ba người nói gì đều bị Vương Liên nghe được. “Ha hả, mẹ Chu Doãn, dậy rồi à?” – Phan Tăng Mỹ cũng thật sự có tài, lập tức thay một gương mặt tươi cười chào hỏi với Vương Liên, sau đó ba người liền rời đi. Vương Liên giật mình đứng ngây ra, trong lòng ê ẩm. Ôi trời, người nghèo đi đến đâu cũng bị khinh thường. “Cô ơi, mời cô đi theo cháu, ở đây chúng cháu có cung cấp bữa sáng miễn phí.” – Lễ tân nhiệt tình dẫn Vương Liên tới nhà ăn ở đẳng sau. Thật ra, Mai Lâm Tiểu Trúc chẳng những cung cấp bữa sáng, mà còn có cả ba bữa sáng trưa chiều. Ba người Phan Tăng Mỹ khinh thường không ăn ở đây, nhưng như vậy lại tiện cho Vương Liên. Bình thường bà đều ăn ở đây, có đôi lúc Lục Nguyên và Chu Doãn sẽ đến đây đón bà, sau đó cùng nhau đi ra ngoài chơi. Cứ như vậy, một tuần liền trôi qua rất nhanh. Hôm nay ba người Phan Tăng Mỹ, Vương Tiểu Thúy và Mã Dong lại hẹn nhau đến đường Nam Kinh ở Kim Lăng dạo phó, định đi dạo xong thì ăn trưa. Dù sao phụ nữ trung niên đi đến thành phố lớn như Kim Lăng cũng chỉ có ăn nhậu chơi bời thôi. “A Mỹ? Khi ba người đi dạo trong một cửa hàng quần áo, phía sau truyền đến một giọng nói. Phan Tăng Mỹ quay đầu lại, không khỏi ngạc nhiên: “Chị Dương? Tại sao lại gặp chị ở đây vậy? Trùng hợp quá đi.” “Đúng là em à, chị nói sao mà nhìn giống quá.” Người phụ nữ này khoảng hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi, trông rất phúc hậu, cách ăn mặc có vẻ xa hoa hơn ba người Phan Tăng Mỹ nhiều, hơn nữa cái vòng ngọc trên cỗ tay, nhìn qua cũng là hàng tốt, mang lại cho người ta cảm giác quý phái sáng trọng. Phan Tăng Mỹ nhanh chóng giới thiệu bà ta với hai người Vương Tiểu Thúy và Mã Dong Người phụ nữ này tên là Dương Á Ly, chính là vợ cục trưởng cục bất động sản, tất nhiên địa vị rất cao. Mà chồng của Phan Tăng Mỹ chỉ là một giám đốc văn phòng thuộc cục bắt động sản, cấp bậc thấp hơn chồng Dương Á Ly nhiều. Chính vì đều cùng một cơ cấu tổ chức, cho nên Phan Tăng Mỹ cũng quen biết với Dương Á Ly. Nhưng địa vị của chồng người ta như vậy, Phan Tăng Mỹ nhìn thấy Dương Á Ly, đương nhiên phải thấp kém hơn người ta nhiều. Vương Tiểu Thúy và Mã Dong vừa nghe Phan Tăng Mỹ giới thiệu thân phận của Dương Á Ly, lập tức lộ vẻ mặt nịnh nọt, đúng vậy, ở nơi nhỏ bé như Giang Du, cục trưởng là một chức rất lớn, vợ của cục trưởng cũng cần phải nịnh bợ cho tốt. “Anh nhà chị gần đây rất bận, không có thời gian đi cùng, chị lại không chịu ngồi yên, anh ấy bèn quyết định cho chị đến Kim Lăng du lịch.” -Dương Á Ly cười ha hả nói: “Kim Lăng thực sự rất thú vị, nhưng mà vì vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây nên có rất nhiều việc không tiện, ngay cả trưa nay cũng không biết nên đi đâu ăn.” Nói tới đây, trên mặt Dương Á Ly lộ ra vài phần khó xử. Phan Tăng Mỹ vừa nghe vậy trong lòng lập tức kích động, đây chính là thời cơ tốt để nịnh bợ, không thể bỏ lỡ được. “Chị Dương, cái này thì có gì mà phải lo chứ, trưa hôm nay em dẫn chị đi ăn.” “Thật à, vậy thì cảm ơn em nhé A Mỹ, gặp được em đúng là may mắn.” – Trên mặt Dương Á Ly lập tức giãn ra. Cũng phải, tuy nói bà là vợ của cục trưởng cục bất động sản, nhưng ở Kim Lăng này có ai quan tâm đến điều đó đâu, bây giờ nghe Phan Tăng Mỹ nói như vậy, tất nhiên trong lòng vô cùng vui mừng. Mà trong lòng Phan Tăng Mỹ lại càng vui hơn. Ôi, thật đúng là trời cũng giúp mình, lúc này quả thật là thiên thời địa lợi nhân hoà, nhất định phải chiêu đãi Dương Á Ly một lần cho tốt, để bà ấy nhớ kỹ ân tình của mình. Đúng là một cơ hội tốt. Dù sao thì nếu là ở huyện nhỏ như Giang Du, Dương Á Ly người ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm gì cần đến mình chứ, mình có tranh vỡ đầu cũng không có cơ hội để nịnh bợ. “Đi thôi, chị Dương, chúng ta đi ăn trưa.” Trong lòng Phan Tăng Mỹ tính toán, cũng lên kế hoạch xong, vẫn đến Kinh Sư Danh Trù. Nhà hàng đó vừa cao cấp vừa đẹp đẽ, Phan Tăng Mỹ chắc chắn rằng chỗ đó tuyệt đối có thể làm cho Dương Á Ly vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là quản lý của nhà hàng đó rất tôn kính Lý Hoành Phi, các loại ưu đãi cũng có thể thể hiện được thực lực của mình, để cho Dương Á Ly thấy được Phan Tăng Mỹ cũng được chào đón ở Kim Lăng này. Cho nên, bây giờ đến nhà hàng Kinh Sư Danh Trù ăn cơm, gọi Hoành Phi và Yến Yến đến cùng để kéo gần quan hệ với Dương Á Ly. Rất nhanh, đoàn người lại đến cửa Kinh Sư Danh Trù một lần nữa. *Ôi trời, A Mỹ, nhà hàng này cao cấp quá.” – Dương Á Ly vừa thấy Kinh Sư Danh Trù, không khỏi cảm thán nói. “Không có gì đâu.” – Phan Tăng Mỹ giả vờ như không có gì, nhưng vừa nghe Dương Á Ly nói như vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ, đây đúng là hiệu quả mà bà ta muốn. Mà lúc này, Lý Hoành Phi và Triệu Yến cũng chờ ở cửa. Trên đường đến đây Phan Tăng Mỹ cũng đã gọi điện nói cho Lý Hoành Phi. Lý Hoành Phi vừa nghe thấy lại tới Kinh Sư Danh Trù, tuy rằng xót tiền, nhưng vừa nghe Phan Tăng Mỹ nói là mời khách quý, anh ta bèn cắn răng đồng ý luôn. “Tới đây, Yến Yến, đây là di Dương. Mau tới chào đi.” Tới cửa, mọi người vừa gặp nhau, Phan Tăng Mỹ lập tức bảo Triệu Yến ra gặp Dương Á Ly. “Cháu chào dì Dương.” – Triệu Yến biết người trước mắt chính là vợ cấp trên của bó, tất nhiên là phải cung kính. “Ò…, Yến Yến đã lớn như vậy rồi à, càng xinh đẹp hơn rồi.” – Dương Á Ly cười ha hả nói. Sau đó, Dương Á Ly lại thấy Lý Hoành Phi, bèn hỏi: “Cậu này là?” “Áy, cậu này à.” – Phan Tăng Mỹ lập tức trở nên tự hào, lưng cũng thẳng lên: “Đây là chàng trai mà Yến Yến nhà em quen ở đại học, là bạn trai của Yến Yến, tên là Lý Hoành Phi, người nhà đều là người Kim Lăng cả, bố cậu ấy cũng mở một công ty ở đây.” *Ôi, giỏi quá, Yến Yến tìm được người tốt thật.” Dương Á Ly cũng tán dương, nắm lấy tay Lý Hoành Phi: “Khu vực Kim Lăng giàu có như thế, lại còn mở công ty, xem ra là con nhà giàu hàng thật giá thật.” Lại nửa đùa với Phan Tăng Mỹ: “A Mỹ, em có một thông gia ghê gớm như vậy, xem ra về sau chị phải qua lại nhiều hơn với nhà em rồi, ha ha.” “Ha ha, chị Dương đúng là thích nói đùa, chị qua lại với bọn em là bọn em trèo cao mới phải.” – Phan Tăng Mỹ vội vàng nói. Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại vui đến mức nở hoa. Đây cũng chính là mục đích của Phan Tăng Mỹ, đó chính là để Lý Hoành Phi tới, để Dương Á Ly nhìn thấy mối quan hệ của mình. Đúng vậy, mình làm thông gia với nhà giàu ở Kim Lăng không chỉ có mặt mũi, mà còn thể hiện được khả năng của mình, tất nhiên sẽ làm Dương Á Ly càng có hứng thú với nhà mình hơn. Đây cũng là mục đích vì sao muốn mời bà ta đến Kinh Sư Danh Trù để ăn cơm. Bây giờ nhìn lại, dường như đã sắp đạt được mục đích rồi. “Đúng rồi, A Mỹ, chị nghe chồng chị nói gần đây cục bất động sản có vị trí trưởng ban sắp trống, chị thấy giám đốc Triệu nhà em cũng không tồi, em bảo anh ấy mấy hôm nay viết thêm mấy bộ hồ sơ, tranh thủ vị trí một chút xem sao.” – Dương Á Ly lại cười ha hả nói. Phan Tăng Mỹ nghe xong, trong lòng càng muốn nhảy cao ba mét. Xem đi, quả nhiên có hiệu quả. Ha, bây giờ cũng đã dành được thiện cảm của Dương Á Ly rồi, chờ lát nữa đi vào, quản lý nhìn thấy Hoành Phi tới, lại tặng rượu vang và giảm giá, cứ thể hiện như vậy chẳng phải càng khiến cho Dương Á Ly tâm phục khẩu phục, phục sát đất sao? “Vâng, chị Dương, cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhất định em sẽ nói cho anh ấy.” – Tâm trạng Phan Tăng Mỹ vui sướng: “Đúng rồi chị Dương, chị cũng đói rồi, chúng ta vào thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]