Lục Nguyên cũng nhìn ra được ý của quản lý.
Có điều anh vẫn cân nhắc một chút, rượu vang đỏ mà giám đốc đưa tới chắc chắn không rẻ.
Nhưng nếu nhận thật thì cũng phải cho mấy người Phan Tăng Mỹ uống, tuy rằng họ quá keo kiệt, không rót rượu vang đỏ cho mình, nhưng mình không thể giống với bọn họ được.
Trong lòng Lục Nguyên thật sự không muốn cho bọn họ uống rượu đỏ vang ngon như vậy.
Nhưng nều đã nhận lại không thể không cho họ uống được.
Thấy quản lý bê rượu vang tới, Lục Nguyên bèn nghĩ ra cách, dứt khoát lặng lẽ vẫy vẫy tay với quản lý, lại dùng ánh mắt tỏ ý là tôi không nhận rượu vang này đâu, anh cầm về đi.
Đương nhiên Lục Nguyên không thể trực tiếp mở miệng nói tôi không cần rượu vang được, như vậy sẽ quá rõ ràng, cho nên dứt khoát làm một động tác tay.
Bảo quản lý cầm rượu vang đỏ về, dù sao nếu mình có cơ hội sẽ dẫn Chu Doãn và mẹ Chu Doãn tới uống sau là được.
“Vậy tôi sẽ để rượu vang ở đây, đây là tâm ý của tôi, tôi không dám quấy rầy nhiều nữa, mời các vị từ từ dùng bữa.”
Quản lý lại cố tình hiểu nhầm ý của Lục Nguyên.
Anh ta cũng không nghĩ là Lục Nguyên không muốn nhận rượu vang này, thấy Lục Nguyên xua tay, còn tưởng là Lục Nguyên không muốn để lộ thân phận, cho nên vừa thấy Lục Nguyên xua tay, trong lòng anh ta liền thấp thỏm. Đúng rồi, vị thiếu gia này ăn mặc đơn giản như vậy, vừa thấy chính là người khiêm tốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-phu-troi-cho/1770897/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.