Nuốt nuốt nước miếng, Lâu Hướng Vãn phát hiện bản thân bị vũ lực trước mặt khuất phục, gật đầu mạnh, mặc dù thấy Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười tà mị, nhưng thấy trong mắt phượng lộ ra vài phần thất vọng, làm cho Lâu Hướng Vãn muốn mắng chửi liền đã đồng ý lưu lại, vương gia còn muốn thế nào.
“Thật sự đáng tiếc.” Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ thở hơi dài, khuôn mặt tuấn tú suy sụp, ánh mắt liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn ôm vào trong lồng ngực, Mộc Mộc quả thực thông minh khôn khéo, trực giác lẫn trốn liền mách bảo bản thân mình gặp nguy hiểm.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn thẹn quá hóa giận hô một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngài không cần ngủ sao?” Vương gia không ngủ, nhưng mình muốn ngủ, đoán chừng còn hơn nửa canh giờ thì trời đã sáng.
Phượng Kính Dạ cười cười, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lâu Hướng Vãn, từ từ nhắm hai mắt lại, làm cho người ta không nhìn thấy tâm tư hỗn loạn của hắn. Phượng Kính Dạ nguyện ý dùng mười vạn đại quân đến đổi mà không chịu buông tay để Mộc Mộc rời đi. Dù sao hắn cũng thuộc Phượng Thất hoàng tộc, trên người đang chảy huyết mạch hoàng thất, nên Phượng Kính Dạ không thể để Phượng Sở Thiên hãm sâu trong nguy hiểm, huống chi nếu Phượng Tiêu thật sự nắm quyền đăng cơ làm hoàng đế, không cần nói Sở Thiên còn có Tả Ngôn cùng các đại thần khác sẽ bị công kích, thậm chí mất mạng, còn mình cùng Mộc Mộc thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/3177477/chuong-68-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.