Lâu Hướng Vãn vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy khắp người như rã ra ngũ tạng lục phủ cùng với chân khí kinh mạch đảo lộn khiến cơ thể vô cùng đau đớn, nàng thà cứ để mình ngất đi thì tốt hơn.
“Tỉnh rồi à, đừng động đậy, chút nữa cái mạng của ngươi đã không còn rồi, ta đã nói với ngươi đừng xía vào bất cứ chuyện gì nữa mà.”Giọng Hoa Thiên Thiên vang lên, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lâu Hướng Vãn, lời thốt ra vô cùng nghiêm túc khó chịu, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn không ngừng run rẩy. Lúc biết Lâu Hướng Vãn gặp chuyện không may, Hoa Thiên Thiên sợ đến mức không thể nào đứng vững.
“Thiên Thiên, họa là do trời.” Cổ họng bị đèn nén, tiếng nói ra tựa như tiếng mèo kêu, khóe miệng Lâu Hướng Vãn giật giật cười khổ sở. Nhưng khi nghĩ đến Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn ngọ ngoạy người đứng dậy, bỗng chốc sắc mặt trở nên tối sầm, trên người toát mồ hôi lạnh, thân thể lại ngã xuống giường, tứ chi vô lực mềm nhũng, các bộ phận bên trong cơ thể quặng đau, khiến Lâu Hướng Vãn thở hổn hển một hồi, chân mày nhíu chặt thành một hàng.
“Xía vào chuyện của người khác làm gì, của mạng ngươi chỉ mới lượm được về, giờ lại muốn quẳng nói đi nữa có phải không?” Hoa Thiên Thiên bất chợt bị động tác đứng dậy của Lâu Hướng Vãn làm dọa sợ, nhanh chóng đè bả vai của nàng xuống, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, “Yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra, lão Vương phi với Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/3177396/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.