*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu Mộc đầu, ngươi quả là nghé con không sợ cọp, người nào cũng dám mang vào trong vương phủ.” Phượng Kính Dạ buông bút lông sói trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng cười như không cười nhìn Lâu Hướng Vãn đang cúi đầu khom người, trong đầu liền hiện ra trận đánh nhau ở trước cửa đổ phường.
Bóng dáng nhỏ nhắn hung hãn cùng ánh mắt sáng rực, nhưng khi đến trước mặt mình lại hoàn toàn ngụy trang thành một tiểu Mộc đầu ngu ngốc không hiểu chuyện, Phượng Kính Dạ cười khổ, trong mắt phượng hẹp dài không có gì hơn là sự cưng chìu.
Sao biết nhanh vậy, chân trước vừa mới đưa người vào vương phủ, còn định giấu diếm, chỉ muốn nhờ Lôi bá để người đó trở thành nô tài trong phủ. Tại sao vừa quay lưng lại Vương gia đã biết được chuyện này chứ?
Lâu Hướng Vãn chép miệng, buồn thê thảm, thật sự buồn đến không còn hơi sức để mở miệng, "Hồi bẩm Vương gia, vương phủ vừa lúc thiếu nô tài, cho nên nô tỳ tự tiện làm chủ mang người đưa vào.”
"Vậy sao? Chỗ nào của Vương phủ thiếu người hả?” Phượng Kính Dạ há có thể để bị gạt, nâng tách trà lên ưu nhã hớp một ngụm, nghe giọng êm dịu không phát hiện ra hỉ nộ.
Khóe mắt Lâu Hướng Vãn liếc xéo một cái, rõ ràng rất thận trọng không ngờ tầm mắt Phượng Kính Dạ lại pằng một tiếng đụng vào nhau, Lâu Hướng Vãn run rẩy, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-vuong-phi/131550/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.